Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Mục thấy sắc mặt Kim Bình Quốc xấu hổ không nói lời nào, cười tủm tỉm thở dài, nói ra:

- Kim chủ tịch, câu lạc bộ tại kim mã nổi danh ở Quảng Châu, tiếp đãi toàn là người có thân phận.

Hắn lại nói ra:

- Đây là đi trên con đường thượng tầng, rất hy vọng Kim đổng sự nên dùng kiến thức của mình bảo vệ các xí nghiệp khác.

Tần Mục nói lời này rất rõ ràng, nói thẳng hoan nghênh Kim Bình Quốc, về phần vì sao bây giờ còn chưa làm ra quyết định, Tần Mục biểu lộ làm cho Kim Bình Quốc bừng tỉnh đại ngộ. Tần Mục cần yên ổn, một khu phát triển phi thường yên ổn, không phải là chuyện vòi vĩnh gì đó. Tần Mục không thiếu tiền, vậy nói rõ Tần Mục không truy cầu phương diện tiền tài, Tần Mục cũng không thiếu nữ nhân, bên người có nữ nhân như vậy thì chỉ sợ toàn bộ Quảng Châu không có bao nhiêu người đẹp hơn Mộ Băng Đồng. Tần Mục cần cái gì đây? Cán bộ phi thường trẻ tuổi, lại có người tâm phúc trong thành phố, người như vậy trừ muốn chiến tích bò lên cao hơn ra, còn có thể truy cầu cái gì?

Muốn làm ra chiến tích rõ rệt, đầu tiên phải có thời cuộc ổn định. Tần Mục đang dự phòng Kim Bình Quố, nếu hắn ôm lòng làm loạn thì đừng có trách Tần Mục, Tần Mục hắn không nói thêm cái gì. Kim Bình Quốc vội vàng cười nói:

- Đâu có đâu có, nghe nói vị tiểu thư này đã đưa được bảy vạn rồi, vậy hôm nay Tần bí thư đưa thêm bốn vạn nữa là được.

Tần Mục gật gật đầu, tán thưởng nói ra:

- Kim đổng sự ah, anh phi thường tốt, tôi xem trọng anh.

Hai người lần đầu gặp mặt, Kim Bình Quốc cho dù muốn tặng lễ cho Tần Mục cũng không thể nào làm quá hiển nhiên, ngược lại bày ra thái độ thiếu nợ trả tiền, làm cho Tần Mục cũng tốt hơn trước. Đương nhiên, tiền này là tiền trên mồm, nếu thật sự Tần Mục xuất tiền túi thì hắn sẽ tìm cơ hội đưa trả lại. Hắn đang nghĩ làm sao tặng tiền cho Tần Mục nữa đấy, Tần Mục lấy chi phiếu ba màu ra, ghi lên đó con số năm vạn, sau đó đưa cho Kim Bình Quốc.

- Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa.

Tần Mục cười tủm tỉm nói một câu.

Kim Bình Quốc hai tay tiếp nhận chi phiếu, trong nội tâm thầm than sau này có tiền vốn nói khoác với bạn bè rồi. Tuy hắn từ hắc chuyển qua bạch, nhưng đối với thần thoại tập đoàn Vạn Yến thì hướng tới không thôi, chỉ cần có chút biện pháp, có thể không đi hắc đạo thì không đi hắc đạo, trừ chém chém giết giết, cuối cùng căn bản không phải vì ba chữ: tiền quyền sắc sao?

Tần Mục cười ha hả đứng lên, mang theo Mộ Băng Đồng rời khỏi.

Kim Bình Quốc tiễn Tần Mục tới cửa thang máy, Tần Mục khoát khoát tay không hề cho hắn tiễn nưa, nói cho hắn biết, mấy ngày nữa sẽ có hội đàm về khu phát triển, mời không ít tổng giám đốc ở Quảng Châu tới tham gia, hắn hy vọng Kim Bình Quốc tới lúc đó nên chuẩn bị kế hoạch cho tốt.

Kim Bình Quốc cảm giác mình như đang đi trên mây, Tần Mục biểu hiện không giống như tức giận, ngược lại còn cố ý tài bồi, chuyện này khiến nội tâm của hắn chắc chắn. Đợi đến lúc Tần Mục cùng Mộ Băng Đồng xuống lầu thì Kim Bình Quốc đứng ở cửa thang máy một lúc, sải bước đi trở về văn phòng của Diệp quản lý, một cước đá Diệp quản lý quỳ xuống, mắng:

- Đồ chó con, mày có biết hôm nay chọc ra bao nhiêu họa không?

Diệp quản lý dập đầu như bằm tỏi, Kim Bình Quốc phát hỏa lớn như vậy, không chuẩn còn định giải quyết hắn trong bóng tối.

Kim Bình Quốc cầm chi phiếu, lại nhìn qua nó, đột nhiên hỏi một câu:

- Mày phải mang toàn bộ chuyện ngày hôm nay nói lại cho tao nghe, một chữ cũng không thể lọt.

Trên trán Diệp quản lý bây giờ đổ mồ hôi, giọng nói run rẩy kể lại chuyện gặp Tần Mục và các câu nói cho Kim Bình Quốc nghe rõ ràng, hắn còn cầu xin:

- Đại ca, em lúc trước đã điều tra rõ rồi, con quỷ cái đó là người Thượng Hải, cũng không có quan hệ gì, nếu như có quan hệ thì đã ngồi trong văn phòng uống trà, vì sao còn phải bay tới bay lui trên cao như vậy.

Kim Bình Quốc gật gật đầu, vuốt nhẹ tấm chi phiếu, chậm rãi nói:

- Lão Bát, những năm này đại ca đối xử với mày thế nào?

- Chưa nói.

Diệp quản lý nghe được Kim Bình Quốc hỏi như vậy, đã biết rõ mình xong rồi, Kim Bình Quả có ý định hy sinh mình, lúc này là thời điểm không thể hàm hồ, một khi hàm hồ thì Kim Bình Quốc có khả năng móc dao găm ra đâm hắn

- Huynh đệ chúng ta năm đó tranh đấu giành thiên hạ, hiện tại chỉ còn lại mày theo tao. Mấy lão huynh đệ khác hoặc là phạm tội chạy trốn, hoặc là bị mất mạng, chỉ có tao và mày là đổi được thời gian an bình hiện tại, không dễ dàng, không dễ dàng ah.

Kim Bình Quốc càng nói như vậy thì Diệp quản lý càng giật mình, đây là thời điểm tá ma giết lừa, sao lại cảm khái như vậy.

- Đại, đại ca, em sai rồi, em thật sai rồi.

Diệp quản lý thân thể tròn vo nằm trên đất, giống như con cóc.

- Lão Bát, không phải đại ca không cứu mày, là không có biện pháp cứu mày.

Kim Bình Quốc thở dài một tiếng:

- Mày cũng biết người ta là đại nhân vật, đại nhân vật này nếu như cần chúng ta làm việc thì sẽ ban ơn chút đỉnh, thời điểm không cần chúng ta sẽ đá một cước, nói chúng ta là cái bô cũng không kém chút nào.

- Đại ca...

Giọng của Diệp quản lý run rẩy lên, nội tâm của hắn phát lạnh.

- Chúng ta rất khó ah, đi một bước không đúng là dao găm gác ở trên cổ.

Kim Bình Quốc thở dài thật sâu, nói:

- Tao đã nói qua với mày rồi, không nếu chơi cái loại tiên nhân khiêu loạn vu oan không phóng khoáng đó nữa, không có tiền đồ. Phố trên hiện tại có nhiều đất hoang, tùy tiện cầm một khối đi khai phát cũng đủ cho mày chơi tiên nhân khiêu mấy đời, mày luôn không nghe. Cố kỵ quan hệ huynh đệ trước kia, tao cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.

Nói đến đây Kim Bình Quốc chậm rãi đứng lên, biểu hiện trên mặt cực kỳ tái nhợt, đi đến bên người Diệp quản lý, chậm rãi ngồi xổm người xuống, duỗi tay phải ra vỗ mặt béo của Diệp quản lý, có chút tiếc nuối nói ra:

- Như vậy đi, mày xem như giúp đại ca đi, mày là đại lễ cho Tần bí thư. Mày yên tâm, Đại Bình Quả tao làm việc rất công đạo, vợ con cha mẹ của mày tao nhất định sẽ chiếu cố thay mày, về phần mày có qua được hay không phải xem Tần bí thư từ bi hay không từ bi.

Diệp quản lý giờ phút này hai mắt trắng dã, toàn thân thịt mỡ run rẩy không thôi. Kim Bình Quốc cười rộ lên, nói ra:

- Nếu mày làm tao thất vọng, có một số việc khó mà nói.

Diệp quản lý hồi tưởng lại Kim Bình Quốc tâm ngoan thủ lạt, hắn rùng mình, nói:

- Đại ca giúp bằng hữu không tiếc mạng sống, sẽ không tiếc.

Kim Bình Quốc vỗ vỗ vai hắn, an ủi:

- Mày yên tâm, chỉ cần đi lên phố trên, cho Tần Mục ăn no, chuyện của mày dễ làm. Trong cục thành phố chúng ta có người, sẽ không bạc đãi mày. Nhưng mà hiện tại danh tiếng Tần Mục chính thịnh, động tới hắn là động đất ngay, nên ở chung với hắn cho tốt.

Nghe Kim Bình Quốc an ủi, Diệp quản lý cũng không còn e ngại, cẩn thận hỏi thăm Kim Bình Quốc phải làm như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK