Nhưng nếu quả thật có thể hóa giải mâu thuẫn giữa hai cha con Phương Tù, tư bản chính trị của Tần Mục trong chính phủ cùng quân đội sẽ tăng lên một mảng lớn, nhất là tại Châu Nghiễm, Phương Tù xem như là địa đầu xà cao cấp, hiện tại nói chuyện điện thoại, Phương Tù vẫn xem hắn là cháu trai của Tần lão gia tử mà không phải bạn vong niên có thể nói chuyện ngang hàng.
- Thành tích của Phổ Thượng tôi thấy được, nhưng mà làm cho tôi chân chính cảm thấy hứng thú là thủ hạ của anh đều là cường binh ah.
Hai người nói chuyện, thật tùy ý nhắc tới khu Phổ Thượng. Phương Chấn Bang nói đến hai ba tháng phát triển trong khu, đánh giá thủ hạ của Tần Mục, nhất là Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu.
Tần Mục mỉm cười, nói lời tự đáy lòng:
- Lưu cục trưởng…nga, hiện tại hẳn gọi là Lưu đại đội trưởng, người này tính tình thẳng thắn, không biết xử lý tròn trịa, nhưng nhiệt tình công tác không ít, bằng không sẽ không được tuệ nhãn của Phương bí thư chọn trúng, để cho hắn đảm đương cương vị trọng yếu hơn.
Lưu Đại Hữu thăng chức chẳng khác gì là che miệng thăng chức, dù sao Lưu Đại Hữu cực nhanh lấy lại được tiền tham ô, xem như lau mông cho thành phố Châu Nghiễm, tránh né tổn thất càng lớn hơn. Đây là chuyện mà lòng dạ ai cũng biết rõ, Tần Mục nói như vậy thật ra có hương vị nịnh nọt.
Phương Chấn Bang gật đầu, có điều ám chỉ nói:
- Là vàng đến địa phương nào cũng sáng lên, lời nói này đã có đạo lý từ xưa.
Nói xong hắn lại đánh giá bảy tám người trong Phổ Thượng, đương nhiên cũng nhắc qua Phương Thiên Nhu, lấy nguyên do “cần càng nhiều lịch lãm” mà cho qua. Tần Mục nghe được Phương Chấn Bang không xem trọng Phương Thiên Nhu, sắc mặt nghiêm chỉnh, phi thường nghiêm túc nói:
- Phương bí thư, tôi cảm thấy được ngài đánh giá bí thư Phương Thiên Nhu có chút bất công.
Được, vấn đề mấu chốt đến đây. Tần Mục phản bác lời bình luận của bí thư thành ủy, Phương Chấn Bang thật hứng thú nhướng mắt, cảm thấy được Tần Mục chơi với lửa. Phương Thiên Nhu là con gái của Phương Chấn Bang, làm quan lớn cha đã hạ lời bình, Tần Mục vì sao lại nói ngược lại?
- Tôi vẫn cảm thấy bí thư Phương Thiên Nhu là hành động phái.
Hai tay Tần Mục đan chéo trước ngực, chỉnh sửa ngôn ngữ nói:
- Ở trên lý luận, bí thư Thiên Nhu bởi vì vấn đề tuổi tác, còn có chút khuyết thiếu, cần không ngừng học tập cùng tiến bộ, nhưng trong thao tác thực tế, công tác của nàng tinh tế tỉ mỉ đúng mực, giỏi về việc giải quyết các sự kiện có tính đột phát. Ở trong công tác thực tế, năng lực của nàng làm cho tôi phi thường hâm mộ, chúng tôi đang học tập cùng tiến bộ lẫn nhau. Trong quá trình làm việc chung với nàng, tôi quả thật cảm thấy được năng lực của mình đề cao không nhỏ, quả nhiên là cùng học tập, cùng chung tiến bộ, cùng công tác tất có ích lợi.
Ánh mắt Tần Mục trong suốt mà sáng ngời, làm cho người ta không thể hoài nghi ý niệm chân thật của hắn.
Phương Chấn Bang sang sảng cười, chỉ chỉ vào Tần Mục nói:
- Tiểu Tần ah, nịnh nọt có thể đừng trực tiếp như vậy hay không? Biết rõ Thiên Nhu là con gái của tôi, còn ở ngay mặt tôi khen nàng, không phải là vì muốn làm cho tôi cao hứng?
Tần Mục chà xát hai tay, có chút đỏ mặt, nhưng diễn cảm thật nhận chân:
- Không phải chỉ một mình tôi nói như vậy, cho nên không có hiềm nghi là nịnh nọt thôi.
Vỗ mông ngựa làm Phương Chấn Bang vô cùng thoải mái, thổi phồng Phương Thiên Nhu càng làm hắn hưng phấn hơn là nịnh hót hắn. Hắn đứng dậy, vung tay cười nói:
- Đi, đi ăn cơm. Lời đánh giá này của anh tôi phải cho Thiên Nhu nghe một chút, nhìn xem nàng có sinh tâm lý kiêu ngạo hay không.
Tần Mục cũng cười nói:
- Chỉ sợ tôi đánh giá còn thấp đâu, bằng không hiện tại tôi đã không ở cục cán bộ, mà nàng lại nắm giữ một phiến thiên địa, đây là do năng lực không đủ.
Trong lòng Phương Chấn Bang nhất thời kinh ngạc, Tần Mục đang cần quan, cần chức quan ah.
Bữa cơm thật đơn giản, bốn món ăn không rượu, không thuốc lá, thật giống như nhiều gia đình dân chúng, tràn ngập hương vị gia đình. Bữa cơm của bí thư thành ủy cũng không ăn ngon như tưởng tượng, ý tứ ngầm của Phương Chấn Bang là muốn nói cho Tần Mục, hắn đã đối đãi Tần Mục như người trong nhà, căn bản không cần nhiều nghi lễ thế tục. Mà Tần Mục cũng nhìn ra được, trong ánh mắt Phương Chấn Bang ngẫu nhiên hiện ra vẻ khảo cứu cùng nghi ngờ, nhìn thật trần trụi.
Bí thư thành ủy đang chờ hắn tỏ thái độ! Vừa rồi Tần Mục đưa ra ý tứ cần quan, Phương Chấn Bang không cho ý kiến, nhưng lại bày ra bữa cơm hiền hòa như vậy, hơn nữa do con gái của bí thư thành ủy tự mình tiếp khách, thật sự có cảm giác biểu diễn. Phương Chấn Bang cũng e ngại mình bồi dưỡng ra một lão hổ đến đối lập với mình, nếu quả thật Tần Mục có thể xem trọng cùng trọng dụng, vạn nhất Tần Mục bởi vì chuyện thời gian trước mà dựa về hướng Quốc Thụy Tường, vậy sẽ trở thành trí mạng với Phương Chấn Bang. Tần Mục cũng nhận thấy được hiện tại Phương Chấn Bang đang bị vây trong ngã tư đường chính trị, nếu có lực lượng đẩy mạnh sẽ bước lên cao một bước, nếu bị một cỗ gió xấu thổi nghiêng, hắn sẽ biến thành phụng dưỡng người già bên chính hiệp.
Ai cũng không thể không thận trọng thôi! Tần Mục có mục tiêu, cũng có gốc rễ cùng lá bài tẩy, nhưng nếu Phương Chấn Bang cởi ra quầng sáng của bí thư thành ủy đi lên tỉnh hoặc là phụng dưỡng người già, ai tiếp nhận vị trí của hắn đối với Tần Mục mà nói đều là cục diện không tốt. Mỗi triều thiên tử mỗi triều thần, Tần Mục còn chưa muốn lộ ra lá bài tẩy, hắn không muốn có nỗi lo về sau. Cho nên Phương Chấn Bang tìm hắn đặt bài xuống, hắn làm sao lại không muốn Phương Chấn Bang lưu lại vị trí bí thư thành ủy Châu Nghiễm thêm vài năm đây?
Trong lòng lão hồ ly cùng tiểu hồ ly xoay chuyển đủ vấn đề, Phương Thiên Nhu ở bên cạnh nhìn thật thú vị, cười hì hì nói:
- Hôm nay đã là tiệc nhà, cũng không phải làm cho ánh mắt hai người bay loạn, nếu có việc công gì thì nhanh chóng ăn no rồi vào phòng sách mà nói, đừng chậm trễ con xem phim truyền hình!
Phương Chấn Bang cười sang sảng, nhìn nàng hiền lành khiển trách:
- Con nhìn con xem, hiện tại đã là bí thư một khu, làm sao lại nói chuyện vẫn thẳng thắn như vậy. Cha nói con biết, cẩn thận mà làm, vừa rồi tiểu Tần tố khổ với cha, nói hắn không phục con làm bí thư khu ủy, cha đang suy nghĩ có nên thay đổi vị trí khác cho con hay không đây.
Người nào cũng biết Phương Chấn Bang chỉ nói đùa, Phương Thiên Nhu nhảy liên tục ba bước lên vị trí hôm nay, thiên thời địa lợi nhân hòa không cần dùng, cho dù Phương Chấn Bang muốn vứt bỏ cũng là vứt bỏ Tần Mục. Tần Mục bưng chén đỏ mặt nói: