Kỳ thật hai người đều áp lực đủ lâu rồi. Tần Mục là vì tuổi còn nhỏ, tạm thời không thích hợp đảm nhiệm cương vị quan trọng trong quan trường, mà Mộ Thiên Các tại Cao hệ cũng bị ngờ vực vô căn cứ, phải qua thời gian dài mới vững chắc địa vị trong Cao hệ. Thời gian ba năm này hai người ma luyện sắc bén, đang chờ va chạm với nhau xem ai mạnh hơn.
Mộ Thiên Các không để cho Tần Mục mặt mũi, Tần Mục cũng không thể hành quân lặng lẽ chịu đựng cơn tức này, tiến vào Hồng Môn Yến mà Mộ Thiên Các an bày. Nhìn qua biểu lộ ẩn iện trên mặt Trương Nhất Minh, Tần Mục trước tiên hiểu rõ người này đang đỡ Mộ Thiên Các, tới đây dùng lời lẽ châm chọc mình.
Tần Mục hơi cười rộ lên, chắp tay sau lưng, tay trái chỉa vào xe con không xa, dò hỏi:
- Đây là xe thị ủy hay là xe của cục dân sự?
Với tư cách làm quan, điều kiện đầu tiên chính là nhìn xe, nhìn xe chính là nhìn người. Trương Nhất Minh không tin Tần Mục hỏi những lời này với mục đích rất đơn giản, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời:
- Đây là xe công của cục dân sự, mấy ngày nay thị ủy công tác bận rộn, cho nên thị ủy...
Hắn còn muốn tiếp tục giải thích Tần Mục liền hừ lạnh, nói:
- Làm bừa bãi!
Sắc mặt Tần Mục trở nên rất âm trầm:
- Vài ngày trước tôi nhìn thấy trên báo Uy Bình xuất hiện ăn mày chết cóng trên cầu vượt, có phải hay không?
Việc này là thuộc phạm vi của Trương Nhất Minh quản, sắc mặt của hắn thoáng biến đổi, lập tức cười nói:
- Đó là tin vỉa hè, Tần phó chủ tịch, mời ngày qua bên này.
Với tư cách đứng đầu một cục trong cơ quan, xưng hô của Trương Nhất Minh là húy kỵ. Tần Mục là người nào, Tần Mục là tới đấu với Mộ Thiên Các, Mộ Thiên Các còn kiêng kị Tần Mục thật sâu, dùng thủ đoạn rất quy củ, từ nhân viên ra đón đã đả kích Tần Mục, điều này nói rõ Mộ Thiên Các phi thường coi trọng Tần Mục. Nhưng hết lần này tới lần khác Trương Nhất Minh gọi Tần Mục là "Phó chủ tịch", thời điểm không có mặt chủ tịch, đây không phải nói rõ xem Tần Mục cùng Mộ Thiên Các khác nhau sao, cho dù Mộ Thiên Các không ở đây, Trương Nhất Minh có dám gọi sai? Chuyện này nói rõ Trương Nhất Minh tử trung với Mộ Thiên Các, Tần Mục nếu không thừa cơ xả giận thì còn phải chờ sao? Hắn tạm thời không động Mộ Thiên Các, nhưng có thể động cục dân sự đến giết gà dọa khỉ, ai có thể làm gì? Nói cho cùng Bạch Quang Lượng vẫn còn là bí thư thị ủy, Mộ Thiên Các cho dù có thể nhịn cũng nên chiếu cố tràng diện của Tần Mục, dù sao Tần Mục nếu bới móc, nơi này nói thế nào cũng không qua được.
- Đi cái gì mà đi?
Sắc mặt Tần Mục âm trầm, nói:
- Tin vỉa hè sao? Tin vỉa hè có thể kinh động phóng viên cả nước sao? Tin vỉa hè có thể đả động người xem cả nước à? Phạm sai lầm không nên sợ thừa nhận, không thể sợ đối mặt, nên xem đó mà rút kinh nghiệm, đề phòng lại có thêm người chết, làm gì giấu bệnh sợ thầy? Chúng ta nên làm chính là dùng lực lượng chính phủ hô hào dân chúng ủng hộ, cho dân chúng thấy được nhà nước quan tâm.
Những lời này liên tiếp làm cho Trương Nhất Minh phát mộng, hắn mặc dù biết Tần Mục tới là chống đối Mộ Thiên Các, nhưng mà không nghĩ đến Tần Mục dĩ nhiên còn trẻ tuổi nhưng sắc bén như vậy. Trán của hắn đổ mồ hôi lạnh, đang muốn giải thích vài câu thì Tần Mục đã đi đầu bỏ đi.
Trương Nhất Minh bị đám quan viên đi ra đón cùng nhìn chăm chằm vào, đám người Tần Mục đã đi tới bên cạnh mấy chiếc xe. Sắc mặt Tần Mục lạnh như băng chỉ vào mấy chiếc xe, lại nói ra:
- Làm bừa bãi, mấy chiếc xe này giá trị xa xỉ, chúng ta làm công bộc của dân, làm gì phải ngồi xe tốt như vậy, đổi chúng thành tiền giúp dân chúng chẳng phải tốt hơn sao?
Nói xong Tần Mục nhấc chân rời đi, căn bản không nhìn sắc mặt đám người Trương Nhất Minh vô cùng xấu hổ, nói với Tần Nguyệt Sơn:
- Nguyệt Sơn ah, đi nhanh tìm xe taxi, chúng ta đi tới chỗ ăn mày bị chết cóng xem.
Được. Tần Mục bắt đầu từ mấy chiếc xe tốt của cục dân sự nói chuyện khác. Con mắt Trương Nhất Minh híp lại, nhìn thấy Tần Mục dần dần đi xa thì khóe mắt run run.
Mộ Thiên Các muốn ra oai phủ đầu với Tần Mục, Tần Mục trở tay nện hắn một búa. Sau khi Trương Nhất minh quay về nhất định sẽ tìm Mộ Thiên Các báo cáo tình huống, Tần Mục chính là nói cho hắn biết, mình tới không phải là vì thỏa hiệp chính trị, mà là tới đây cứng đối cứng. Uy Bình đã được thăng lên cấp phó tỉnh, cộng thêm phát triển thật nhanh, chỉ cần ở nơi này an toàn sống qua vài năm, vậy thì vốn liếng chính trị sẽ hùng hậu. Mộ Thiên Các biết rõ, Tần Mục cũng biết, nếu bọn họ yên lặng đặt chiến tích lên người của mình, nhất định phải đẩy ngã đối thủ, dẫm nát đối phương bò lên trên.
Ngươi sống ta chết, ngươi chết ta sống, kết cục này từ lúc trước đã định ra rồi, nhưng không ai thèm sửa đổi. Nói càng sâu hơn một chút, đây là Cao hệ dùng chiến thuật tiêu hao nhân viên Tần hệ, cũng là ngăn cản một dòng độc đinh của Tần hệ tiến lên.
Ai cũng không thỏa hiệp, ai cũng không nhẹ nhõm.
Ngồi vào xe taxi, Tần Mục móc điện thoại ra gọi Bạch Quang Lượng. Mấy năm này Tần Mục tiếp xúc với Bạch Quang Lượng vô cùng mật thiết, thậm chí có ngày gọi điện thoại ba bốn lần. Ngay cả Bạch Quang Lượng tọa trấn Uy Bình, kỳ thật Tần Mục đã bắt đầu vung tay chỉ huy. Nhưng mà dù sao Bạch Quang Lượng lớn tuổi, căn cơ lại phi thường bạc nhược yếu kém, cho dù có Tần Mục ủng hộ, nhưng mà ở phương diện nhân sự lại không có chí tiến công, chỉ có thể miễn cưỡng giữ vững vị trí của hắn.
Bạch Quang Lượng căn bản không có phe phái, đây cũng là điểm Cao gia cam chịu cho Bạch Quang Lượng đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Uy Bình. Tuy Tần Mục đã từng là cấp dưới của Bạch Quang Lượng, nhưng hai người quan hệ thế nào ai cũng rõ.
- Tiểu Tần ah, rốt cục tới rồi, buổi tối tôi mời khách từ xa tới bữa cơm tẩy trần.
Bạch Quang Lượng cầm điện thoại cười nói.
- Bạch bí thư, không nên phiền toái như vậy, ngồi máy bay hơi mệt, cộng thêm tôi cũng không thích nghi lễ phiền toái này, chúng ta nên giảm đi nhiều.
Bạch Quang Lượng hơi chậm lại, Tần Mục lúc ở Quảng Châu, trong điện thoại không có nghe hắn nói giọng tuyệt đối như vậy, nói chuyện tao nhã không nóng không lạnh, nhưng hôm nay nghe ra trong giọng của Tần Mục có nóng tính, thậm chí là không nhỏ.