Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mươi đồng, vào năm 97 làm gì có nơi nào làm đắt như vậy? Nghe giọng nói của tiểu cô nương, rất giống nơi giao nhau giữa Ký Bắc và Sơn Nam.

Cao Khiết đưa giấy căn cước cho Tần Mục, Tần Mục cầm lấy nhìn, tấm ảnh chân dung đen trắng trên giấy căn cước nhìn còn non nớt hơn tiểu cô nương trước mặt. Chỉ thấy trên đó viết tiểu cô nương tên là Đan Lan, vừa qua tuổi mười tám không bao lâu.

- Năm nay cô mới mười sáu sao.

Tần Mục trả giấy căn cước lại cho Đan Lan, trong nháy mắt nàng nhận lấy liền trầm giọng hỏi.

Tiểu cô nương run tay, vội vàng nói: 

- Không có, tôi thật sự mười tám rồi, cũng học được không ít tay nghề của chị dâu, may vá cũng có thể làm. 

Cao Khiết ở bên cạnh định phụ họa theo, liền bị Tần Mục trừng mắt cảnh cáo, liền cụp đầu nhanh chóng đi qua một bên. Tần Mục trầm ngâm trong chốc lát, nói: 

- Hai phòng ba trăm mét, sáng sớm và buổi tối hàng ngày đều phải lau dọn, chịu trách nhiệm cơm trưa và cơm tối, có làm được không? 

Vốn tiểu cô nương nghe Tần Mục hỏi nghiêm nghị như vậy, vốn tưởng rằng Tần Mục không có ý định thuê nàng, đôi mắt đã ngân ngấn nước, nhưng không ngờ Tần Mục lại làm điều ngược lại, điều này làm cho tiểu cô nương mừng rỡ như điên, ý vị gật đầu.

- Cao Khiết, tới đây.

Tần Mục ngoắt ngoắt tay. Cao Khiết tiu nghỉu đi đến, làm nũng nói với Tần Mục: 

- Bát ca, lần sau em nhất định phải tố cáo anh với mợ, anh cũng biết khi dễ em có phải không? Quát tới quát lui, làm tổn thương trái tim non nớt của em. 

Cả nhà vốn đều cưng chiều Cao Khiết, tiểu nha đầu này làm nũng vô cùng có kỹ thuật. Tần Mục nắm mũi nàng, cười nói: 

- Được rồi, hôm nay em cực khổ rồi, Bát ca nhận sai. Như vậy đi, em giúp Bát ca một việc, dẫn tiểu cô nương Đan Lan này đi mua quần áo.

- Không không không, ông chủ, quần áo của tôi đều là mới, có thể mặc được, sẽ không làm bẩn nhà ngài đâu.

Tiểu cô nương Đan Lan ý vị khoát tay.

Tần Mục căn bản không phản ứng với hành động của Đan Lan, trực tiếp đi thẳng về phía trước. Hoàng Linh kéo Cao Khiết nói: 

- Cao Khiết, nếu không chúng ta đừng thuê tiểu nha đầu này nữa, mình xin nghỉ học làm giúp việc cho Bát ca cậu được không. 

Cao Khiết ngó nàng một cái, nói: 

- Cậu có biết người muốn giúp việc cho Bát ca nhiều thế nào không, cậu nghĩ cậu có thể xếp số mấy? 

Hoàng Linh ai oán, ưỡn ngực nói: 

- Ài, khó khăn lắm mới nhìn thấy một người thuận mắt, không giỡn nữa. 

Tiểu cô nương Đan Lan nghe mấy cô gái trêu đùa, khuôn mặt bỗng ửng đỏ, cúi đầu tiếp tục vân vê góc áo của nàng.

Mất khoảng 2 giờ, sau khi được ba cô gái tham khảo, tiểu cô nương Đan Lan rốt cục cũng có mấy bộ y phục mang phong mạo kinh thành. Tiểu cô nương này luôn mang vẻ mặt sầu khổ, Tần Mục biết trong lòng nàng nghĩ gì, liền cười nói: 

- Yên tâm, những thứ này là tôi bỏ tiền mua cho cô, không trừ vào tiền công của cô đâu. 

Tiểu cô nương vội vàng lắc đầu, nói: 

- Mẹ tôi nói, ra ngoài đi làm phải thành thực, những y phục này không thể tự nhiên cầm, sau này ngài cứ trừ vào tiền công của tôi là được. 

Tần Mục cười, tiểu cô nương này khẳng định là lần đầu tiên ra ngoài, nói chuyện rất thuần phác, cảm giác như vậy khiến Tần Mục phảng phất như trở lại Tây Sơn thôn. Hắn dùng khẩu khí thương lượng nói: 

- Như vậy đi, tạm thời tiền lương của cô một tháng một ngàn đồng, bao toàn bộ ăn ở, thế nào?

Tiểu cô nương nhất thời trợn tròn mắt, bối rối khoát tay, có khuynh hướng muốn chạy trốn, vội vàng nói: 

- Tôi, tôi không làm loại chuyện đó, tôi là một cô nương tốt. 

Tần Mục ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn đám người Cao Khiết đang ôm nhau cười rũ rượi, trong lòng cũng bật cười, hỏi Cao Khiết, có phải nhìn mình không giống người tốt lành gì.

- Không phải, Bát ca, anh xài tiền nhiều quen rồi, một tháng một ngàn đồng, làm gì có chuyện tốt như vậy? Nhà em thuê giúp việc, một tháng chỉ trả sáu trăm đồng. 

Đan Lan gật đầu, mái tóc thắt kiểu đuôi ngựa vung lên, thật thà nói: 

- Tôi đòi năm trăm đồng, nhiều người còn chê đắt. 

Tần Mục lúc này mới phát giác, ngay cả tiền lương một tháng của mình là bao nhiêu, hắn cũng không rõ, thẻ tiền lương kể từ khi tham gia công tác tới nay, vẫn vứt ở Tây Sơn thôn, sau lại điều chuyển lên đây, hình như vẫn vứt trong cặp công văn, chưa động đến.

Cuối cùng thỏa thuận, một tháng trả cho tiểu cô nương sáu trăm đồng, nhưng không được lười biếng, dọn dẹp nhất định phải làm cho Tần Mục hài lòng mới được, nói như vậy Đan Lan mới tiếp nhận, vỗ ngực bảo đảm nhất định làm tốt.

Hoàn thành xong một việc, Tần Mục cảm thấy rất cao hứng, vung tay lên, mua cho Cao Khiết và hai người bạn học mỗi người một bộ y phục, chỉ cần giá tiền từ một nghìn đồng trở xuống, Tần Mục móc túi trả. Hành động hào phóng như vậy, khiến Hoàng Linh và Thích Nhu cùng thét chói tai, ý vị cảm tạ Bát ca.

Trong ví tiền lại mất đi hơn một ngàn, Tần Mục cũng không nháy mắt. Cao Khiết ra tay tàn nhẫn, trực tiếp mua bộ đồng phục thời thượng giá 999 đồng, sát giới hạn của Tần Mục, Hoàng Linh và Thích Nhu không có da mặt dày như vậy, chọn lựa cho mình bộ y phục chừng ba trăm đồng.

Hôm nay Tần Mục rất cao hứng, nhìn mấy tiểu nha đầu vui vẻ như vậy, dứt khoát hào sảng đến cùng, lái xe kéo mấy người đến Vương khách sạn lớn Phủ Tỉnh ăn một bữa, chọc Cao Khiết ý vị oán giận Tần Mục, nếu ăn xong béo lên thì làm thế nào!

Về đến nhà, Tần Mục liền kêu Cao Khiết dẫn Đan Lan đi làm quen phòng ốc, sau đó lấy chìa khóa phòng của Dương Diệp đưa cho Đan Lan để hàng ngày quét dọn. Ánh mắt Hoàng Linh và Thích Nhu nhìn về phía Tần Mục lại tràn đầy ngưỡng mộ.

Làm xong tất cả, Tần Mục thở phào nhẹ nhỏm, tiếp tục vào trong thư phòng viết báo cáo. Hắn chìm đắm trong công việc, ngay cả đám người Cao Khiết rời đi lúc nào cũng không biết, sau khi viết xong mới phát hiện trời đã tối đen.

- Alo... Tần khoa trưởng, Tần đại khoa trưởng, có phải ngài đã ở đâu tiêu sái sung sướng rồi không, tôi ở quán rượu Thanh Lan chờ anh rất lâu rồi.

Trong điện thoại di động truyền đến thanh âm khác thường của Vân Băng.

- Vân chủ tịch, chúng ta không phải hẹn nhau ở quán rượu Hải Lan sao, làm sao cô lại chạy đến quán rượu Thanh Lan? 

Tần Mục nghi ngờ hỏi: 

- Quán rượu Thanh Lan đó ở đâu, tôi cũng không biết. 

Vân Băng nghe khẩu khí lấy làm oan uổng của Tần Mục, cười nói: 

- Hiện giờ anh ở đâu, nếu không tôi đi đón anh. 

- Được rồi, để tôi lái xe đến đón cô, nói cho tôi biết đi như thế nào đi.

Tần Mục lắc đầu, biểu hiện của Vân Băng có gì đó không đúng.

Tần Mục chào Đan Lan, kêu nàng ở nhà nấu cơm ăn, tối nay hắn không ở nhà dùng cơm. Đan Lan liên tục gật đầu.

- Đúng rồi, trong ngăn kéo dưới bàn trà trong phòng khách có tiền, lấy tiền trong đó mua thức ăn, ở gần đây có chợ, nếu có thời gian cô cứ đi dạo xem.

Tần Mục vừa mặc áo ngoài vừa nói.

...

Giang Bắc, Dương lão gia tử nằm trên giường bệnh, mở mắt nhìn trần nhà, nói: 

- Cường độ không đủ, cường độ vẫn không đủ. Hành động hiện tại của con vẫn còn thiếu sức nóng. Lần này con phát động, người khác cũng có thể nhìn ra sức khỏe của cha không ổn. Bây giờ còn không tốc chiến tốc thắng, thật sự chờ lúc ta nhắm mắt, bọn họ sẽ đánh ngược lại con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK