- Tần bí thư, ngài cứ yên tâm đi, tôi và ông bạn già kia, một sáu mươi lăm, một sáu mươi hai, thân thể đều rất tốt, tối thiểu nhấtcòn có thể khiến Phổ Thượng yên ổn một hai chục năm, năm đó chúng tôi đều dùng búa để giải quyết vấn đề mà.
Tần Mục thoả mãn cười lên, thò tay ép xuống, ngoài miệng lại nói:
- Đợi sau khi xây nhà máy, ông chính là chủ tịch rồi, nói chuyện nên chú ý.
Đức Gia lớn tuổi như vậy bị người trẻ tuổi thuyết giáo, sắc mặt cũng có chút xấu hổ. Hắn ngượng ngùng ngồi xuống, dùng giọng điệu thương lượng hỏi thăm.
- Nếu không tôi dẫn ông bạn già tới?
Tần Mục gật gật đầu, chuyện này đã định, đồng ý đề nghị của Đức Gia, cũng cười nói cho Đức Gia, tối nay hắn không ăn cơm, không bằng Đức Gia ăn ở đây đi.
Đây là Tần Mục nói cho Đức Gia cho ông bạn già kia cơ hội, Đức Gia sao có thể không nghe ra, vội vàng lấy điện thoại ra đi ra ngoài thông tri cho ông bạn già.
Trong phòng chỉ chỉ còn lại Tần Mục cùng Tây Môn Nhạn, mà Tây Môn Nhạn rót trà cho Tần Mục, Tần Mục nhìn qua Tây Môn Nhạn mỉm cười, nụ cười khiến Tây Môn Nhạn có chút hãi hùng khiếp vía. Nàng không tự chủ được quan sát mình một phen, cũng chỉnh tóc lại, lúc này mới hỏi:
- Tần bí thư, có... Có phản đối không?
Nàng cảm giác mình tâm sự như bị Tần Mục nhìn thấu, lúc này câu nệ hỏi thă,/
Tần Mục nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi hai cái, sau đó uống một ngụm, lúc này mới mang khẩu khí thâm trầm nói:
- Nhạn Tử ah, chuyện đã nói với cô rồi, ngồi xuống đi.
Tây Môn Nhạn cũng ngồi đối diện Tần Mục, hai tay nhẹ nhẹ đặt lên gối, bộ dáng lắng nghe.
Tần Mục khoát khoát tay, có chút nghiền ngẫm nói ra:
- Không nên như vậy, đây không phải thẩm vấn, cũng không phải đối đãi với địch nhân a. Tôi chỉ hỏi cô một câu, Đức Gia đối xử với cô thế nào?
Tây Môn Nhạn há mồm nói ra, nói rõ với Tần Mục mình chính là nha đầu bị người ta ném ra đường, được Đức Gia cứu, những năm này vẫn dốc lòng chăm sóc, trong lời nói tràn ngập cảm kích với Đức Gia.
Tần Mục gật đầu nói:
- Đáng thương cũng đáng hận, người đáng hận cũng có mặt lương thiện, đây là tình thương người. Nếu Đức Gia đối xử tốt với cô, sao cô có thể nhìn ông ta mệt nhọc vất vả chứ?
Tây Môn Nhạn cặp môi đỏ mọng há ra nhưng không nói được cái gì. Tần Mục lời này đã rất rõ ràng, là không có ý định cho Tây Môn Nhạn tiếp tục đảm nhiệm lái xe của hắn, mà phải an bài cho nàng vào trong nhà xưởng ô tô. Tây Môn Nhạn đi theo Tần Mục mấy ngày, hiểu Tần Mục nói cái gì cũng sẽ không nói thẳng, đây là bệnh chung của làm quan. Nhưng mà nàng cũng nghe ra dường như Tần Mục có ý với mình, bởi vì nàng khuyên bảo mà cai thuốc, bây giờ nghe được Tần Mục muốn ném mình qua một bên, trên người cảm giác rét run, ánh mắt nhất thời đăm đăm ngẩn người.
Tần Mục làm bộ không có nhìn thấy biểu lộ của Tây Môn Nhạn, cúi đầu trầm ngâm nói:
- Chuyện Phổ Thượng vừa ổn định, luôn cần phải làm ra thành tích cho người ta thấy. Đức Gia nói nhà máy đó rất có tiến cảnh, hơn nữa chúng tá cần kỹ thuật, muốn vận dụng công nghệ cao và điện tử vào trong nhà máy này, đây là hạng mục rất lớn, không có người một nhà, tôi đúng là lo lắng.
Nói xong lời này hắn ngẩng đầu, tràn ngập tín nhiệm nhìn vào Tây Môn Nhạn.
Vừa rồi thất lạc nhưng mà bây giờ ánh mắt Tần Mục trở nên dồn dập, Tây Môn Nhạn tay phải che ngực, cố tự trấn định tâm tình, nghi hoặc hỏi:
- Ý anh là?
Tần Mục gật gật đầu nói ra:
- Cô ở chỗ chính phủ Phổ Thượng vài ngày, cùng Trương khu trưởng cùng Phương phó khu trưởng đi lại mấy lần, học không ít thứ rồi. Nếu như cô tới nhà máy làm đại biểu, Đức Gia cùng bạn hắn sẽ chuyên tâm vào chuyện kỹ thuật. Hơn nữa các huynh đệ của cô cũng không phải làm việc trung thực sao?
Tây Môn Nhạn ngẫm lại, gật gật đầu nói ra:
- Tôi hiểu ý của anh, nhưng mà Đức Gia cùng Đôn gia có tin tôi không.
Tần Mục cười ha ha, liều lĩnh nói ra:
- Chỉ cần tôi tin được cô là đủ rồi.
Tần Mục dùng lời này cho thấy, hắn là thế lực lớn nhất khống chế Phổ Thượng, mà Tây Môn Nhạn lại hiểu lầm thành Tần Mục xem nàng thành "Người một nhà ", đây là suy nghĩ trâu ngựa không có liên quan gì, lại bị kéo liên lạc cùng một chỗ, Tây Môn Nhạn nhăn nhó xoa góc áo, lúc này không có can đảm nhìn vào mắt Tần Mục.
Ông bạn già của Đức Gia là Đôn gia chạy tới, còn dùng nhiều tiền đặt một bàn thức ăn xa xỉ ở tửu lâu. Mấy người bọn họ ngồi chung vòng tròn, Tần Mục tự nhiên là ngồi chủ vị.
Thời điểm này Tần Mục mới biết được Đức Gia tên thật là Tần Đức Tường, mà cái này Đôn gia tên là Ngô Đôn. Tần Đức Tường giấu tài, Ngô Đôn bén nhọn, hai người này là loại hình trái ngược nhau. Tần Mục cùng Ngô Đôn làm quen cũng không nói gì nữa, mặc cho Tần Đức Tường và Ngô Đôn nói về tiến cảnh của nhà máy.
Tần Mục mỉm cười lắng nghe, ngẫu nhiên nói một câu, toàn bộ hành trình không có phát biểu bất cứ ý kiến gì, chỉ nghe bọn họ nói mà thôi, sau đó lại điều chỉnh mạch suy nghĩ. Nhà máy khuôn đúc trong nước có không ít, nhưng mà điều khiển điện tử thì chưa, cho nên hiện tại nắm chắc cơ hội, chỉ cần vùi đầu làm, có Tần Mục chỉ dẫn thì tiến cảnh nhà máy xem như tốt.
Bữa tiệc rượu này Tần Mục ngẫu nhiên nói một đôi lời, cũng chỉ thăm dò xem Ngô Đôn này có phải là người khác đặt kế hay không, nhưng Ngô Đôn biểu hiện rõ ràng là lão luyện, hắn không có tâm nhã khác. Mà Tần Đức Tường cũng nói bóng nói gió, có ít người đang tìm hắn, đều bị hắn làm biểu hiện không quen với Tần Mục mà cự tuyệt.
Chuyện này Tần Mục cứ yên tâm, thời điểm ăn xong và uống trà, liền đề nghị do Tây Môn Nhạn đảm nhiệm pháp nhân của nhà máy, cũng mịt mờ nói Tây Môn Nhạn quen thuộc phó khu trưởng, thậm chí quen thuộc trưởng cục công an, chuyện của nhà máy hắn không chiếu cố quá nhiều, về sau chuyện lôi kéo quan hệ nên giao cho Tây Môn Nhạn mới tốt.
Tần Mục nói lời này rất bình tĩnh, nhưng mà Tây Môn Nhạn sắc mặt có chút mất tự nhiên. Đức Gia thời điểm này lại khen đồ đệ, kỳ thật cho dù hắn không nói thì Tây Môn Nhạn cũng phải ngồi ở vị trí đại biểu pháp nhân, bởi vì đây là Tần Mục nói ra, nếu không đáp ứng, vậy thì đừng mong làm được gì.
- Nhất định phải cho tôi thấy nhà máy này tốt, có khi còn biến thành xí nghiệp tiêu biểu đấy.
Tần Mục về đến nhà, trước khi xuống xe nói với Tây Môn Nhạn. Tây Môn Nhạn kiên định gật đầu, ánh mắt nhìn qua Tần Mục mang theo hàm xúc đặt thù.
Thời điểm này điện thoại vang lên, Lưu Đại Hữu thở hồng hộc nói trên Phổ Thượng có chuyện cướp bóc ác liệt, Tần Mục trầm tĩnh nói ra:
- Toàn lực xuất kích, toàn lực đả kích, không được để lọt đám tội phạm.
Mà Tần Mục đi về nhà, tắm rửa xong thì tắt điện thoại, phi thường vững vàng ngủ một giấc.