Thành viên ủy ban thường ủy cũng chưa thể lên đài chủ tịch cùng ngồi chung, bởi vì từ thủ đô cùng tỉnh ủy đều có người đến, ba người ngồi ở giữa nhất là đại biểu thủ đô, quân đội thủ đô cùng tỉnh Giang Nghiễm, nhà máy tinh viên công nghệ cao được thành lập đã dấu hiệu cho sản nghiệp điện tử Trung Quốc không cần tiếp tục đặt mua từ nước ngoài, trong kỹ thuật chậm rãi tăng lên, chung quy có thể tự sản tự tiêu, đây là ý nghĩa vượt thời đại, không có tên của quân đội quốc gia thật lo lắng, hơn nữa Phương Chấn Bang cần chính là nhà máy nằm lại Châu Nghiễm, ai quản quyền ai làm chủ, hắn không dự tính nắm vào trong tay.
Người bên quân đội thủ đô là thân thích của Tần Mục, Hàn Đại Bình, trên ngực đeo huy chương cùng ngôi sao tượng trưng trung tướng, khiến Tần Mục cảm thấy chói mắt, cha vợ của hắn thoạt nhìn cũng là người thích khoe khoang, nhất là đại sự thành lập nhà máy tinh viên, hoàn toàn có thể ghi khắc vào lịch sử quốc gia, Hàn Đại Bình đem toàn bộ huy chương quân công tích góp nhiều năm đeo hết lên trước ngực, chuẩn bị lưu lại thời khắc chói lọi trong lịch sử.
Phương Chấn Bang tự mình chủ trì hội nghị, hắn tràn đầy thâm tình tuyên bố nhà máy tinh viên thứ nhất Trung Quốc chính thức thành lập, dấu hiệu cho điều gì, đại biểu cho điều gì, Tần Mục cũng không chú ý lắng nghe, giờ phút này trong lòng hắn chỉ nghĩ rốt cục là ai đang trở ngại với Văn Nhập Hải, từ những chứng cớ mà Diêm Bỉnh Khoan đưa qua có thể thấy được, Kế Đỉnh Thịnh thích trực lai trực vãng, nhất là thích ra trọng quyền áp người, chơi công phu khéo léo nhất là loại thủ đoạn đặc biệt làm người khó chịu hắn thật khó thể làm ra, nếu Ngôn Thừa Binh còn chưa xuống ngựa thì có lẽ Tần Mục sẽ hoài nghi Kế Đỉnh Thịnh, nhưng hiện tại…
Văn Nhập Hải đắc tội một số người là sự thật, nhưng nếu người có ánh mắt đều có thể nhìn ra hắn chỉ là cây súng, người cầm súng chính là Tần Mục, đây là chuyện lòng hiểu mà không nói, lấy Văn Nhập Hải khai đao, ở điều kiện tiên quyết biết Tần Mục sai khiến còn dám làm tuyệt như vậy, có điểm hương vị cùng đường.
Nghĩ đến đây Tần Mục đột nhiên quên mất một sự kiện mà hắn xem nhẹ, Bách Thanh Dương, mặc dù người này có điểm mờ ám nhưng Tần Mục phát hiện chính mình luôn xem thường hắn, có chút người nếu muốn chơi xấu việc gì cũng có thể làm ra được, con của hắn bị Văn Nhập Hải tìm người đánh vào bệnh viện, đến bây giờ còn chưa đi ra, đầu tư bên Cửu Giang lại bị Tần Mục thầm phá rối, làm trùm hắc đạo có thể thống trị ngành vật liệu xây dựng hắn sẽ không nén giận như thế, hai sự kiện xảy ra trong ngày kết hôn của Văn Nhập Hải có lẽ là thủ bút của Bách Thanh Dương, xem hắn âm thầm trở lại Châu Nghiễm, rất có khả năng là hắn.
Chuyện của Văn Nhập Hải tuy rằng mặt ngoài Tần Mục dặn dò phải để ý, nhưng đi tới chỗ Tần Mục bản thân hắn còn xem trọng hơn việc này, Tần Mục tìm cơ hội lẩn ra bên ngoài đám người, chạy tới sau một xe thương vụ cỡ lớn, lấy ra di động gọi cho bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Bảy tám người bị giam trong bệnh viên đã ba bốn ngày, không biết Liêu viện trưởng làm sao chỉnh lý bọn họ. Tần Mục nói đem bọn hắn nhốt riêng vài hôm, quan sát tình huống, Liêu viện trưởng làm sao không biết đây là đối đầu của Tần Mục, mấy ngày nay mỗi ngày một bữa cơm giam giữ, đem mấy tên kia gây sức ép cơ hồ gần hư thoát, cả ngày đôi mắt đê mê.
Nghe xong lời nói của Liêu viện trưởng, Tần Mục liền nở nụ cười, không tiếp tục nói chuyện này, chỉ nói với Liêu viện trưởng ở trên con đường hoàng kim của Phổ Thượng đã dọn ra một mặt bằng hơn hai mươi thước vuông, đương nhiên tiền thuê tương đối rẻ, ít nhất là rẻ hơn chỗ khác rất nhiều, mọi người đều làm việc công, đương nhiên là tài chính không bao nhiêu, Tần Mục không hỏi thêm, chỉ dặn Liêu viện trưởng liên hệ cùng Tần Nguyệt Sơn.
Trong tiếng cảm tạ của Liêu viện trưởng, Tần Mục tỏ vẻ muốn đến gặp mấy người kia, Liêu viện trưởng liền đem thời gian hẹn vào tối chủ nhật, ngày đó hắn trực ban, đều là người một nhà chuyện gì cũng dễ nói.
Tần Mục không ngớt lời cảm tạ, sau khi cúp điện thoại lại cảm giác sau lưng có chút không đúng, hắn vội vàng xoay người, lại nhìn thấy một nữ nhân thần tình sương lạnh đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia lại như rất lạnh, lại giống như rất nóng.
Cả người nàng nhìn qua có cảm giác như đã từng quen biết, trong đầu Tần Mục lướt qua một loạt hình ảnh trong trí nhớ, sắc mặt có chút khó xem, nói:
- Dương môn tam kiệt, vùng Châu Nghiễm ở Nam Hải này, lại nghênh đón được đại giá của Dương phó xử, quả nhiên tăng thêm phong thái.
Giữa chân mày nữ nhân kia lờ mờ mang theo bộ dáng của anh em Dương Ngọc Điền, là Dương Ngọc Lan trong Dương môn tam kiệt ở thủ đô. Quách Thiếu Đình vì đắc tội nữ nhân này mà phải bị bức bỏ chính giới, mục đích nàng đến Châu Nghiễm là vì chuyện gì?
Hiện giờ Châu Nghiễm vì vấn đề nhà máy tinh viên đã khiến nhiều phe phái nhúng tay, vốn đã có chút mùi vị quan trường. Nếu có thêm nhân tố từ bên ngoài đến, sẽ khiến quần hùng tụ tập. Bởi vì Châu Nghiễm từng bước đi phía trước ở thời kỳ cải cách lúc đầu niên đại 80, cho nên nơi này xem như long xà hỗn tạp, đừng nói mỗi thành viên ban thường ủy thành phố đều có hậu trường, ngay cả cán bộ trung tầng nhiều ít cũng có quan hệ. Tỷ như Nhạc Hải Lan, đảm nhiệm thư ký chủ nhiệm văn phòng khai phát, nhưng hậu trường sau lưng vẫn chưa thể nhìn thấy rõ.
Dương Ngọc Lan nhíu mày, trong ánh mắt mang theo vẻ tò mò không ngừng quan sát Tần Mục. Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi này bởi vì quan hệ gia đình mà có được địa vị cao, luôn có dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống. Tần Mục rất chán ghét loại ánh mắt như vậy, nếu sử dụng với người bình thường thì cũng thôi, rõ ràng người của Dương gia dù công khai hay âm thầm đều bị Tần Mục đả kích mãnh liệt, hiện tại nàng còn có tư cách dùng loại ánh mắt như vậy nhìn hắn sao? Ban đầu ở Cửu Giang, phải tác chiến tại sân khách mà Tần Mục còn không cần thu liễm, hiện giờ tới Châu Nghiễm, Tần Mục có ưu thế sân nhà, nếu Dương Ngọc Lan chuẩn bị giở trò gì mờ ám, Tần Mục cũng không để ý biến nàng thành đá kê chân cho chính mình.
- Anh chính là Tần Mục? Cũng chỉ bình thường thôi.
Dương Ngọc Lan mang theo thái độ kiêu căng, lấy ra thuốc lá châm lửa chậm rãi hút, khói thuốc bay xa. Nàng dùng một cánh tay ôm ngực, khẩu khí chất vấn hỏi:
- Những chuyện anh đã làm tại Cửu Giang tôi có thể bỏ qua, nhưng nếu anh muốn ngày sau được yên ổn ở trong này, tốt nhất nói ra nơi ở của Quách Thiếu Đình đi.