Quốc Thụy Tường lẳng lặng ngồi sau bàn làm việc, suy nghĩ thời gian rất lâu, sau đó lại điện thoại tới cục hưu trí, bảo cục trưởng nhanh chóng tới thị ủy một chuyến, Quốc chủ tịch muốn nói chuyện với hắn.
Đề Na điện thoại cho quân đội, chưa được vài phút thì điện thoại của Tần Mục vang lên. Tần Mục nhìn qua màn hình của điện thoại thì nhìn qua thấy Đề Na nghịch ngợm le lưỡi, con mắt đảo qua hướng khác, bộ dáng không liên quan tới mình.
Tần Mục đứng lên, đi tới cửa nghe điện thoại. Sở trưởng trật tự đô thị cũng không nói cái gì, dù sao Tần Mục không phải phạm nhân, người ta gọi điện thoại thì như thế nào chứ, cho dù Tần Mục lật cả văn phòng của hắn lên, hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn. Ngôn Thừa Binh không cho hắn động, cho dù là hắn động cũng không dám hiển nhiên.
Trong điện thoại vẫn là giọng Phương Tù tinh thần khí mười phần, nhưng lại mang theo trách cứ không nhỏ:
- Tôi nói tiểu oa nhi, anh làm sao mà mà chưa an tĩnh được vài ngày lại xảy ra chuyện lớn như vậy?
Tần Mục bĩu môi, chuyện này còn gọi đại sự? Nếu không phải mình quyết tâm náo loạn, chuyện này còn không sớm qua sao? Hắn không nói, Phương Tù cũng không nói, nhưng hai người ngầm hiểu lẫn nhau, Tần Mục kêu khổ:
- Lão thủ trưởng ah, chuyện này cũng không thể trách tôi được.
Hắn cũng không giải thích cái gì, Phương Tù có tính tình bao che khuyết điểm, mặc kệ ai đúng ai sai, động tới người quân đội của hắn, lão đầu tử sẽ không nhịn được cục tức này. Hắn nói trong điện thoại:
- Tiểu tử anh phải cẩn thận một chút, tôi không muốn nghe thêm cái gì.
Bằng địa vị của Phương Tù, không chuẩn còn nổi giận với Phương Chấn Bang, Tần Mục chớp mắt, thấp giọng nói ra:
- Lão thủ trưởng, hiện tại tiếng gió không thế nào thái bình, vẫn nên do tôi xử lý đi, ngài xem Phương bí thư bên kia, ngài có thể xin tha thứ cho chúng tôi không?
Tần Mục bày ra tư thái e ngại Phương Chấn Bang, trong lời nói có ý ẩn ẩn giúp Phương Tù thông khí cho Phương Chấn Bang, đừng cho Phương Chấn Bang nhúng tay vào trong đó. Nếu như Phương Chấn Bang thật sự vì chuyện này bày ra cái giá đỡ, vậy thì nó là chuyện bé xé ra to, hơn nữa chỉ cần Phương Chấn Bang ra tay, Quốc Thụy Tường cũng sẽ đứng ra ngăn cản, còn không qua lễ mừng năm mới mà đấu đá quyết lực đã lên đỉnh cao nhất, không khỏi có chút bỏ lớn lấy nhỏ. Hơn nữa hắn đang diễn xuất trả thù khu Hoàng Dương đâm sau lưng hắn, cấp độ này đưa lên cấp trên, ai cũng yếu thế.
Trong bản tâm của Tần Mục thì đây chính là cơ hội. Vài ngày trước đó Tần lão gia tử từng bảo Tần Mục hỗ trợ điều hòa cảm tình cha con của lão chiến hữu, hắn là cấp dưới không dễ xen vào chuyện gia đình của người ta. Mà chuyện này xảy ra, Phương Tù hoàn toàn có thể dùng giọng làm cha khuyên bảo Phương Chấn Bang, Phương Chấn Bang cũng không phải người ngu, tự nhiên hiểu đạo lý trong đó, tối thiểu nhất cha con cũng đứng cùng chiến tuyến, quan hệ cũng hòa hoãn lại, nhiệm vụ của Tần Mục xem như xong. Về phần về sau hai cha con có ở chung với nhau hay không, chuyện này không tới phiên Tần Mục quan tâm.
Phương Tù trầm mặc cả buổi, đoán chừng nhìn ra dụng ý của Tần Mục, thở dài nói:
- Sống nhiều như vậy năm, còn cần đám tiểu bối đi quan tâm, đúng là càng sống càng lùi.
Tần Mục cầm điện thoại, cười nói:
- Lão thủ trưởng, người ta nói càng già càng trẻ, sợ rằng ngài chính là loại hình này a?
Phương Tù cười mắng:
- Tiểu oa nhi, có bao nhiêu người dám nói đùa với tôi như thế chứ, hừ!
Nói xong liền cúp điện thoại. Tần Mục cầm điện thoại cân nhắc cả buổi, càng nghĩ càng cảm thấy Phương Tù đúng là xấu hổ cúp điện thoại, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Hắn đang nghĩ tới phương thức Phương Tù nói chuyện với Phương Chấn Bang, xem ra bên kia đang ngồi không yên, liên tục điện thoại cho Ngôn Thừa Binh mấy lần, sau đó lại dập máy. Hắn lau lau đổ mồ hôi, thông tri tới giữ trật tự đô thị. Hắn đoán chừng Tần Mục đánh xong cũng nên nói chuyện điện thoại, tối thiểu nhất hắn cũng tỏ thái độ rồi, bảo người xin lỗi Đề Na.
Quả nhiên là thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, sở trưởng nội tâm chửi bới.
Tần Mục nghĩ kỹ trình tự kế tiếp, đẩy cửa đi ra nhìn thấy sở trưởng bộ dáng đứng ngồi không yên, cười tủm tỉm nói ra:
- Đi, chuyện hôm nay ai cũng xem như chưa xảy ra, nên xử lý thế nào thì làm đi.
Tần Mục cũng nhìn ra sở trưởng đang làm kế hoãn binh, hắn ở chỗ này tiếp sẽ bị coi thường, bất kể nói thế nào thì hắn cũng lười nói nhảm với đám người này.
Sở trưởng đứng lên, đang định giải thích, Tần Mục khoát khoát tay, chỉ vào Tây Môn Nhạn nói ra:
- Chuyện này tôi mặc kệ, nhưng mà bạn của tôi bị cả đám người của ông đánh, một đám đàn ông khi dễ con gái yếu ớt, điểm này tôi không bỏ qua được. Các người thương lượng nên xử lý đi.
Nói xong chắp tay sau lưng đi ra ngoài, hoàn toàn không để cho sở trưởng cơ hội nói tốt.
Đề Na cười cười, đi theo Tần Mục ra ngoài. Mà Tây Môn Nhạn thì trong túi áo móc danh thiếp ra, mang theo giọng điệu cao ngạo, nói:
- Đây là danh thiếp của tôi, tôi sẽ bảo luật sư bàn với các người.
Luật sư, đây là nghề nghiệp hiếm có vào năm 97, hơn nữa không có nhiều tự do như vậy, mà Tây Môn Nhạn chỉ bày thái độ ra mà thôi, có Tần Mục làm hậu trường, nàng ở trong giữ trật tự đô thị này cũng không có chuyện gì.
Sở trưởng tiếp nhận danh thiếp, trơ mắt nhìn qua Tần Mục ba người không nhanh không chậm rời khỏi, cân nhắc cả buổi vẫn cảm thấy biệt khuất, nhìn qua hai bên một chút sau đó cầm ống đụng bút nện lên mặt đất.
Tần Mục ba người ra khỏi trụ sở, cái miệng nhỏ của Đề Na nhếch lên, rầu rĩ không vui nói ra:
- Vốn định chơi đùa thật tốt, hiện tại tốt rồi, xe không còn lại còn tới đây bị khinh bỉ, về nhà về nhà, về nhà ngủ ngon.
Tần Mục cười nói:
- Em đừng nói, xe của anh nhiều năm qua tới giờ vẫn không có khóa, nhưng mà lần đầu có người dám trộm xe của anh, đúng là can đảm đấy.
Nếu chiếc xe kia gắn thêm biển số quân đội, trừ khi là một tên trộm ngu xuẩn, ai dám động tói loại xe này? Không chuẩn còn ăn đạn đấy. Cho nên Tần Mục cũng không lo lắng, hắn hiện tại mong chiếc xe đưa về càng muộn càng tốt.
Hắn trước gọi xe taxi, sau đó lại điện thoại cho cục trưởng cục giao thông khu ở Quảng Châu Trang Nam. Trang Nam từ đại đội trưởng tăng lên cục trưởng giao thông khu rất khó khăn, nhưng mà ban thanh tra kỷ luật Tống Mỹ Giai cùng Triệu Việt nói vài lời hữu ích cho hắn, cho nên tốn ít tiền tài là đi lên được cao hơn. Trong lòng của hắn vẫn cảm kích Tần Mục, còn chưa kịp biểu hiện thuộc hạ với Tần Mục, Tần Mục đã bị điều đi. Lúc này hắn nghe Tần Mục điện thoại tới, lập tức nói ra:
- Tần cục trưởng, ngài qua bên kia không biết khi nào quay lại đây xem một chút a, tôi rất mong được gặp ngài đấy.