Tống Mỹ Giai bỗng nhiên thông báo cho Tần Mục tin tức này, khiến Tần Mục nghĩ mãi vẫn không ra. Hắn và Tống Mỹ Giai chỉ mới gặp mặt một hai lần, nhưng nàng lại có thể mạo hiểm báo tin cho hắn, đây là chuyện vô cùng kỳ diệu nhưng lại khiến người ta khó đoán. Tần Mục suy tính hồi lâu, Tống Mỹ Giai nhất định là thuộc hạ của nhân vật nào đó, nhưng rút cuộc là người nào, Tần Mục thật sự nghĩ không ra. Phương Tù vừa đi, Phổ Thượng khu lập tức sẽ biến thành một miếng bánh vô cùng thơm ngon, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra sau buổi lễ thời trang của James, Phổ Thượng sẽ một bước trở thành cửa sổ đối ngoại nổi danh của Châu Quảng. Vì vậy, những nhân vật trong tay thiếu hụt thực lực đều muốn mượn hơi Tần Mục, cho nên hành động của Tống Mỹ Giai, quả nhiên làm rối loạn suy nghĩ của Tần Mục.
Bên ngoài Tần Mục vẫn giữ bộ dạng hồ đồ không biết gì, khi bị Ban Kỷ Luật Thanh tra thẩm tra cũng hoàn toàn dựa theo tình hình thực tế mà nói. Về chuyện Tần Mục giữa đêm xông vào biệt thự, Phương Tù rời đi trong đêm, hình như có người hạ lệnh, người của Ban Kỷ Luật Thanh tra cũng không nhắc tới, chỉ hỏi thăm Tần Mục vấn đề tài chính.
Điều tra tài vụ, vấn đề của Tần Mục liền xuất hiện. Bởi vì là thái tử gia của tập đoàn tài chính Hoa Hạ, trong thẻ của hắn luôn có năm sáu trăm vạn vốn lưu động. Trong tài liệu tố giác, con số này tương đối gần sát với số tiền trong túi những người khác, chuyện này khiến cho Tần Mục vô cùng bị động. Hắn từng kêu Trương Thúy điều tra qua bối cảnh của mấy người trước mặt Phổ Thượng, bọn họ đều là con cháu gia tộc phụ tá trong tỉnh, Ban Kỷ Luật Thanh tra Châu Quảng lại dám đứng ra điều tra, vậy thì khẳng định không thể bỏ qua ý kiến của Phương Chấn Bang.
Đây là Phương Chấn Bang chuẩn bị làm một trận lớn. Tần Mục ngồi trong gian phòng nhỏ của Ban Kỷ Luật Thanh tra, vừa hút thuốc, vừa cau mày. Hiện tại bọn họ không để hắn trở về đơn vị làm việc, chứng tỏ đã xem Tần Mục là một nhân viên tham ô, ngón đòn này của Phương Chấn Bang làm cho người ta vô cùng khó chịu. Bản thân hắn không có cách nào để Phương Tù rời khỏi Phổ Thượng, hiện tại Tần Mục làm được điểm này, Phương Chấn Bang lẽ ra phải vô cùng tán thưởng Tần Mục hoặc là đề thăng hắn mới đúng, nhưng hắn lại vận dụng Ban Kỷ Luật Thanh tra tới chỉnh đốn Tần Mục, trong chuyện này khẳng định có gì đó mờ ám.
Tần Mục hút hết hai điếu thuốc, di di tàn thuốc xuống đất, móc điện thoại từ trong lòng ra, nhìn đồng hồ. Bỗng nhiên Tần Mục nhất thời hiểu ra, trên mặt xuất hiện nụ cười. Đây là Phương Chấn Bang chuẩn bị thể hiện uy thế ở Châu Quảng, hắn đem công thần của mình vào Ban Kỷ Luật Thanh tra, rõ ràng có ý tứ giết gà dọa khỉ. Nếu hắn muốn làm người, có người tới thương lượng cửa sau, hắn qua loa tắc trách cũng là đúng lý hợp tình. Hắn là một thường ủy tỉnh, áp lực dĩ nhiên rất lớn.
Hồng Kông sắp sửa trở về với Trung Quốc, Châu Quảng thật sự không nên đại động gân cốt, Tần Mục là một bí thư đảng ủy khu có thể nhìn ra điểm này, Phương Chấn Bang không thể không nhìn thấy, bên trong chuyện này có khúc mắc gì đây? Tần Mục không khỏi hoài nghi, tóm lại cử động này, Phương Chấn Bang có rất nhiều toan tính, tuyệt đối không đơn giản như vụ án Ban Kỷ Luật Thanh tra đang điều tra.
Chuyện trước đó, khiến hắn rất bận rộn. Tần Mục mỉm cười, Ban Kỷ Luật Thanh tra không ra lệnh cho hắn không được sử dụng di động, cũng không tịch thu điện thoại của hắn, thái độ này vô cùng kỳ lạ.
Mặc dù hắn không hề sốt ruột, nhưng phía bên Trương Thúy lại tương đối lo lắng. Cả ngày hôm qua bận rộn chuyển đồ từ văn phòng đến biệt thự, hôm nay Ban Kỷ Luật Thanh tra lại kéo người đi thẩm tra, tín hiệu này khiến Trương Thúy vô cùng lo lắng, khi bắt đầu bố trí cũng không quên nhắc nhở Lưu Đại Hữu, lúc nào cũng phải chú ý phương hướng hành động của Ban Kỷ Luật Thanh tra.
Tần Mục đi đúng một ngày, đến khi sắp sửa tan làm, rốt cục cũng rời khỏi Ban Kỷ Luật Thanh tra. Hắn quay đầu lại nhìn quốc huy trên trên tòa nhà của Ban Kỷ Luật Thanh tra, đột nhiên cảm giác cả người thấm mệt, sợ rằng muốn làm xong một số chuyện, còn rất khó khăn. Dựa vào lượng khí và ủng hộ sau lưng của đám người Tần lão gia tử là không đủ, ở địa phương nhất định phải kết nối quan hệ, bất kể là người có chức vụ cao hơn, hay là người có địa vị thấp hơn, chuyển tiếp mới là phương pháp tốt để an thân đứng vững. Thì ra ở kinh thành cần phải khiêm tốn một chút, nên tạo dựng quan hệ. Lúc này Tần Mục lại nhớ tới khoảng thời gian làm bí thư của Tây Sơn thôn, lúc ấy vì mấy vạn đồng, thậm chí còn không tuân theo quy định dùng vào khoản riêng. Hiện tại tình huống còn không phải như vậy, chẳng qua chức vị của mình tăng lên một chút, quan hệ tương ứng cũng đề cao không ít.
Nhưng hắn là dắt cành ô-liu tới, không ngờ ba khu quy hoạch lại cùng nhau liên hợp, phủ tai ách xuống đầu hắn.
Khi hắn đang suy nghĩ, có một chiếc xe đậu cách đó không xa, không ngừng ấn còi xe. Tần Mục nghiêng đầu nhìn, phát hiện Tây Môn Nhạn đang hạ kính xe xuống, khẽ gật đầu với hắn. Tần Mục nhún vai, khẽ chỉ chỉ Tây Môn Nhạn, ý bảo nàng hạ cửa sổ xe xuống, sau đó bước chậm về phía trước. Hiện tại hắn mới rời khỏi Ban Kỷ Luật Thanh tra, đã có chuyên xe và nữ tài xế chờ sẵn, nếu để người có dụng tâm thấy được, vậy thì có chút khiến người ta rối rắm. Hắn là đợi thẩm tra thân phận, bất luận Phương Chấn Bang nghĩ như thế nào, nếu bị người ta ấn cho danh tiếng quan hệ nam nữ bậy bạ, vậy công lao phía sau chỉ sợ cũng không mò được. Huống chi, Phương Chấn Bang quả nhiên là muốn thổi phồng mình? Trước khi Tần Mục gặp Phương Chấn Bang, hắn cũng không dám liều mạng kết luận.
Đi ra khỏi mấy trăm mét, Tần Mục tìm một khúc quanh mới dừng lại, đợi cửa xe mở ra, hắn vừa lên xe đã phê bình:
- Đồng chí Tây Môn Nhạn, mặc dù hiện tại đồng chí chỉ làm tạm thời, nhưng cũng phải chú ý ảnh hưởng, làm gì có chuyện đón người ở cửa Ban Kỷ Luật Thanh tra như vậy?
Tây Môn Nhạn không thay đổi nét mặt, nhưng Tần Mục nhìn xuyên qua mắt kính của nàng vẫn nhận ra vẻ xin lỗi, biết rằng nàng vẫn chưa hiểu rõ rất nhiều quy củ, khoát tay nói:
- Được rồi, hôm nay đưa tôi về nhà đi.
Tây Môn Nhạn ngạc nhiên, không khỏi hỏi:
- Không đến chỗ Băng tỷ sao?