Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Reng…

Thanh âm chuông điện thoại bén nhọn thanh thúy reo lên, Giang Hồng Bân run run, vừa định thay lão nhân bắt điện thoại lại chứng kiến hắn bỏ đồ vật lên bàn, nhấc ống nghe trước.

Trong điện thoại truyền đến thanh âm lo lắng đồng thời còn có tiếng ầm ĩ ồn ào, sắc mặt lão nhân bất động nói:

- Được, tôi hiểu được. Được, tốt tốt, cứ như vậy.

Sau cuộc nói chuyện ngắn gọn, bàn tay lão nhân nặng nề đem điện thoại vỗ lên trên máy.

- Cha nuôi, sao lại thế này, là ai to gan như vậy?

Giang Hồng Bân lập tức bước tới gấp giọng hỏi. Dù nói thế nào ngoại trừ quản lý Thủy Thượng Hoàng Cung, quản sự chân chính đúng là hắn, hiện giờ xảy ra vấn đề, lại chạy tới chỗ lão nhân van cầu, tự nhiên trong lòng hắn tràn đầy cơn tức.

Lão nhân trầm mặc một lúc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Giang Hồng Bân thật lâu, không nói một câu, nhưng trong ánh mắt lộ vẻ lãnh huyết cùng tàn nhẫn làm Giang Hồng Bân đột nhiên thấy lạnh cả người.

- Ai!

Đại biểu đại hội nhân dân tỉnh Hồng Văn Huy thở dài thật sâu, lấy ra điếu thuốc. Giang Hồng Bân vội vàng xông lên châm lửa cho hắn.

Rít sâu một hơi, Hồng Văn Huy nghẹn trong chốc lát, thở khói. Loại biểu hiện nặng nề này Giang Hồng Bân rất ít chứng kiến, vừa định nói chuyện an ủi cha nuôi đừng quá mức u sầu, chợt nghe Hồng Văn Huy chậm rãi hỏi:

- Hồng Bân, từ khi con nhận cha làm cha nuôi, hơn mười năm nay con trải qua thế nào?

Giang Hồng Bân vội vàng gật đầu nói:

- Cha nuôi, mấy năm nay ngài chiếu con rất nhiều, từ một tiểu viên chức quản hồ sơ của tiểu thị trấn tăng lên tới địa vị hôm nay, con vô cùng cảm kích.

Hồng Văn Huy nga một tiếng, lại rít sâu vài hơi thuốc, sau đó bắn bắn lên gạt tàn trước mặt. Hắn vừa bắn tàn thuốc, vừa không chút để ý hỏi:

- Vô cùng cảm kích? Mấy năm nay con đã mò không ít đi, nếu hôm nay cha có chút khó khăn cần con hỗ trợ dùm, con có ý kiến gì hay không?

Trong lòng Giang Hồng Bân lộp bộp, có thể làm cho lão nhân này gặp phải vấn đề khó khăn, phải cần bối cảnh cùng năng lượng lớn bao nhiêu. Hắn biết vẻ mặt mình bây giờ thật vô cùng khó xem, thanh âm run rẩy hỏi:

- Không biết…không biết cha nuôi có chuyện gì…cần phân phó?

Vài chữ cuối cùng hắn liều mạng mới nói ra, tới địa vị như Hồng Văn Huy, nếu muốn gọi là vấn đề khó khăn, cấp bậc thấp nhất phải là nhân vật thực quyền trong tỉnh. Hồng Văn Huy muốn hắn hỗ trợ, không cần hỏi chính là gánh tội, là quýt làm cam chịu. Nếu không có nhận thức này, Giang Hồng Bân cũng không thể trong mười năm ngắn ngủi từ một tiểu viên chức bình thường ngồi lên vị trí chủ nhiệm văn phòng xây dựng thành phố hôm nay.

Hồng Văn Huy liếc mắt nhìn Giang Hồng Bân thật sâu, thở dài an ủi:

- Việc hôm nay thật đúng là trùng hợp. Quân khu chạy tới đập phá Thủy Thượng Hoàng Cung không phải không có nguyên nhân, ánh mắt quản lý của con đúng là mọc trên cái mông của hắn.

Hắn nói chuyện đã có chút thô tục, có thể thấy được nội tâm đang đè nén nỗi tức giận cuồng bạo:

- Cha đã nói bao nhiêu lần, phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng gây chuyện trong thời gian này. Thật tốt lắm, vừa lúc đánh vào đúng lỗ châu mai không nên đánh nhất.

Giang Hồng Bân nuốt nước bọt, không thể tin được hỏi han:

- Vị Tần chủ nhiệm gì kia, là tổ hiệp tra?

Hồng Văn Huy thở dài nói:

- Mấy khoa trưởng gì đó trong cục, lại dám gạt cha tự mình tiếp xúc với tổ hiệp tra, chờ thêm vài ngày cha đem cả đám đưa hết vào cục công an đi.

Giang Hồng Bân sợ run cả người, cúi thấp đầu.

Hồng Văn Huy nói xong lời đó, cũng cảm thấy mình tức giận quá mức mà nói ra tâm tư của mình, liền vươn tay nói:

- Hồng Bân, ngồi xuống nói chuyện.

Giang Hồng Bân sợ hãi ngồi xuống, đã không còn vẻ cuồng thái mấy ngày trước, cảm giác thỏ tử hồ bi tràn đầy trong lòng.

Hồng Văn Huy là lão hồ ly kinh nghiệm tràn đầy, theo biểu tình của Giang Hồng Bân nhìn ra được nội tâm của hắn kịch liệt mâu thuẫn. Hắn là thân tín của Hồng Văn Huy, chuyện quýt làm cam chịu nhất định phải là do hắn đi làm, nhưng nếu ở thời khắc mấu chốt hắn làm phản, lão thuyền như Hồng Văn Huy cũng phải chìm. Vì vậy Hồng Văn Huy xuất ra lời nói thấm thía:

- Cha biết chuyện này rất làm khó cho con. Nhưng nói đi thì nói lại, mấy năm nay con đã mập hơn không ít, hai đứa con trai hiện tại đang ở nước ngoài, chi phí không nhỏ đi? Vợ của con kinh doanh bất động sản ở tỉnh thành, cũng không phải một cán bộ cơ quan như con kiếm ra được số tiền đó đi?

Hiện tại tâm tư Giang Hồng Bân như chết khô, chỉ máy móc gật đầu theo câu hỏi của Hồng Văn Huy.

- Con đi vào cũng chỉ làm bộ dáng cho tổ hiệp tra nhìn xem, chờ sau khi bọn hắn đi rồi, cũng không cần dùng bao nhiêu công phu khí lực đã có thể đi ra. Nhưng cha nuôi thì khác, hừ, đến lúc đó còn có người nào có tâm tư cứu hai cha con chúng ta, không bỏ đá xuống giếng thì đã cảm ơn trời đất.

Hồng Văn Huy biết Giang Hồng Bân là người thông minh, không quang co ám chỉ với hắn, mà trực tiếp đem lợi hại nói rõ. Vừa nhắc đến người nhà của Giang Hồng Bân, vừa đem năng lượng của mình vạch ra, hai bút cùng vẽ, không cho phép Giang Hồng Bân không làm, hơn nữa cho dù là đi vào, cũng phải ngoan ngoãn im miệng, sẽ không tiết lộ chút chuyện nào của Hồng Văn Huy.

Rất đơn giản, muốn đem di chứng của Thủy Thượng Hoàng Cung toàn bộ đặt lên người Giang Hồng Bân, đem chuyện này hoàn toàn bóp chết ở đây.

- Cha nuôi, ngài nói con đều biết, có gì phân phó con nghe theo cha, chỉ hi vọng cha giúp đỡ người nhà của con.

Giang Hồng Bân nghe được Hồng Văn Huy nói ngày sau sẽ đưa hắn đi ra, ánh mắt nhất thời sáng ngời.

Hồng Văn Huy gật đầu, đem tàn thuốc hung hăng dụi mạnh vào gạt tàn, sau đó mở ngăn kéo lấy ra chi phiếu viết vài dòng, đưa cho Giang Hồng Bân nói:

- Chuyện xử lý mặt sau phải nhanh chóng giải quyết. Ngày mai, ngày mai con phải đến bên ban kỷ luật thanh tra làm kiểm điểm, tự mình nhận thức, chỉ cần không song quy, đi vào vài ngày là xong thôi.

Giang Hồng Bân gật đầu, đón chi phiếu, có chút thất hồn lạc phách rời khỏi văn phòng Hồng Văn Huy.

Đợi khi hắn rời đi, Hồng Văn Huy suy nghĩ một lát, cầm điện thoại bấm dãy số, đợi sau khi chuyển được cười ha ha nói:

- Lữ phó chủ tịch, là tôi, Hồng Văn Huy. Ngày mai có rảnh không, buổi tối ra ngoài ngồi một chút? Được được, nhà hàng Bảo Lệ Hoa, phòng như cũ.

Theo sau hắn lại gọi điện thoại.

- Phó bí thư, tôi là Hồng Văn Huy. Không dám không dám, không dám xưng lão lãnh đạo, gần đây người nhà đã trở lại chưa? Ha ha, một nam tử hán đi thăm dò dầu mỏ cho quốc gia, hẳn nên ủng hộ thế thôi. Như vậy đi, giữa trưa mai gặp mặt một chút? Được được được, ngay tại chỗ cũ.

Gọi xong hai cuộc điện thoại Hồng Văn Huy cũng không bị cự tuyệt, tâm tư liền thả lỏng một ít. Hắn suy nghĩ hồi lâu, lại gọi điện thoại, lần này gọi cho cục trưởng cục công an Thạch Trường Nhạc. Vô luận như thế nào, bên quân đội ra người, luôn phải có người ra mặt nói chuyện, nếu sự tình ảnh hưởng quá lớn, kinh động đến thượng tầng đừng nói là hắn xui xẻo, bên quân khu cũng bị liên lụy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK