Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chớ đi.

Giọng của Tần Mục sâm lãnh đáng sợ, làm cho đám người Cát Trung Cường không dám nhúc nhích. Tần Mục chỉ vào hai người già, lạnh như băng nói ra:

- Tự tiện hủy hoại giấy chứng nhận do chính quyền phát cho, xảo trá vơ vét tài sản, ẩu đả quần chúng, rất tốt ah, rất tốt ah!

Tần Mục lúc này nghiến răng nghiến lợi. Bên ngoài đã có một chút quần chúng vây quanh đây, Tần Mục chỉ vào người bên ngoài, nói:

- Dân chúng xem công an trở thành bùa hộ mệnh, là bùa hộ mệnh bảo vệ cho bọn họ, nhưng mà các người thì sao, các người đang làm gì? Mặc cảnh phục vào thì phải biết cơm mình ăn là do ai cho, phải làm chuyện gì. Hôm nay tôi không đi, các người cũng đừng đi, chúng ta ở ngay chỗ này, đợi huyện ủy Lưu bí thư, Hầu chủ tịch huyện và Lưu cục trưởng cục công an, Trương cục trưởng của cục công thương tới đây, nhìn xem là ai cho các người lá gan to như vậy, ai cho phép các người tự tiện chấp pháp!

Tần Mục nói ra lời này rất hữu lực, cộng thêm hắn nói quá rõ ràng, làm cho những tiểu thương và người dân chung quanh nghe được, tất cả đều lớn tiếng kêu tốt, tiếng vỗ tay như sấm vang lên bốn phía, trầm trồ khen ngợi, dẫn tới càng nhiều người đi tới.

Con đường này là chỗ phải đi qua huyện ủy, thời điểm mọi người tụ tập lại thì xe của huyện ủy tân bí thư Lưu Công Thành vừa đi ngang qua. Lưu Công Thành vốn đang nghĩ mình phải làm như thế nào mới có thể tăng uy tín trong hội nghị lần này, chợt nghe lái xe có chút kinh dị nói ra:

- Bí thư, ngài xem!

Lưu Công Thành phục hồi tinh thần lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ven đường có một đám người tụ tập và vỗ tay vang trời, liền dặn dò lái xe dừng lại xe, đửa cửa xe đi qua.

Đúng lúc này Lưu Công Thành nghe được trong đám người có tiếng nói::

- Chính phủ tuyệt đối không cho phép những tên ngu như thế này làm bại hoại thanh danh công an của huyện, chuyện này mọi người yên tâm. Huyện ủy Lưu bí thư cường điệu rất nhiều lần, muốn toàn tâm vì dân, toàn lực vì dân, loại hiện tượng như hắn trong chính phủ sẽ triệt để biến mất trong huyện Tây Bình, xử phạt bọn này không nương tay!

Trong đám người lại bộc phát tiếng vỗ tay, trầm trồ khen ngợi không ngừng. Lưu Công Thành thấp giọng phân phó lái xe đi hỏi thăm xem là có chuyện gì, liền quay người vào trong xe chờ.

Sau khi mọi người tản ra, lái xe mới trở lại trong xe báo cáo với Lưu Công Thành tiền căn hậu quả. Lưu Công Thành nghe xong sắc mặt không thay đổi gật đầu, nghiêng đầu nhìn qua và tươi cười hiền hậu, nhìn thấy người trẻ tuổi đang bắt tay cáo biệt lão nhân, nhàn nhạt nói ra:

- Lái xe.

Thời điểm Tần Mục nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy chiếc xe đã đi xa, khóe miệng hiện ra nụ cười thần bí.

Hôm nay Tần Mục biểu hiện làm cho Cừu Tiểu Thiền lau mắt mà nhìn, hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của Tần Mục trong mắt nàng rồi, thời điểm hai tên liên phòng muốn lao lên đánh Tần Mục, nàng còn đang đổ mồ hôi lạnh, còn sợ chuyện này đi tới mức cực đoan, bây giờ tâm tư mới thả lỏng xuống. Giờ phút này nhìn thấy Tần Mục mặt mũi tràn đầy ôn nhuận thân thiết nói vài câu với cha mẹ của mình, vậy mà Cừu Tiểu Thiền có cảm giác xê dịch: nếu cơ tất cả quan viên đều như Tần Mục thì tốt rồi.

Cát Trung Cường ba người đã trở về, nếu như Tần Mục không cho bọn họ rời đi, vạn nhất quần chúng kích động lên, phát sinh chuyện quá khích là không tốt. Giờ phút này Tần Mục đang an ủi Cừu gia nhị lão, có thể tự mình đi tới chỗ Quý Chí Cương lấy chứng nhận mới, giúp bọn họ xin lại giấy chứng nhận kinh doanh, khiến cho hai lão nhân không ngớt lời cảm tạ.

Tần Mục cúi đầu nhìn ra bên ngoài, lúc này đã chậm, hội nghị đã bắt đầu, liền cáo biệt hai người đi tới huyện ủy. Trong lòng của hắn tuy lo lắng, nhưng mà cước bộ vẫn ổn định, eo vẫn thẳng tắp, sau đó nhìn về phía trên, nam nhân không thể e sợ chuyện gì.

Cừu Tiểu Thiền chỉ cảm thấy có thứ gì đó nóng bỏng ở khóe mắt, nàng cố gắng vẫy vẫy đầu, nói với cha mẹ vài tiếng, mang theo xe đạp đuổi theo Tần Mục, nghiêng đầu nhìn qua Tần Mục hất đầu lên, hô:

- Lên xe.

Tần Mục nghiêng đầu xem xét, cười một tiếng. Cừu Tiểu Thiền ngay cả tạp dề cũng chưa tháo ra, nhìn thấy nào cũng không thấy giống thiếu nữ thanh xuân. Hắn dừng bước lại, nhìn qua Cừu Tiểu Thiền khoát khoát tay nói ra:

- Cô ra sau đi, nhìn cô đâu giống cán bộ, lôi thôi lếch thếch thì quần chúng nhìn cô thế nào?

Nói xong liền đi tới bên cạnh Cừu Tiểu Thiền, nhận lấy xe đạp, sau đó chĩnh bàn đạp lại, bất đắc dĩ nói:

- Lên đây đi, tôi chở cô!

Cừu Tiểu Thiền cũng không biết Tần Mục muốn đi đâu, Tần Mục cũng không biết Cừu Tiểu Thiền nghĩ gì, dù sao Cừu Tiểu Thiền cứ như vậy đuổi theo Tần Mục, cảm giác Tần Mục cứ như vậy mà đi, trong nội tâm nàng vắng vẻ.

Giống như tình yêu nam nữ những năm tám mươi, một chiếc xe đạp cũ nát nói những lời yêu đương. Nhưng mà hiện tại hai người yên lặng có tâm sự, không có nói chuyện với nhau mà thôi.

Từ phía sau cảm nhận được hương vị trên người của Tần Mục, trong nội tâm Cừu Tiểu Thiền có thứ gì đó đã bị chạm tới, do do dự dự vươn tay ra, lặng yên bắt lấy áo của Tần Mục, đầu nghiêng sau lưng Tần Mục, nhưng mà cuối cùng vẫn không dám áp vào lưng của Tần Mục, chỉ hít sâu mấy hơi, như muốn nhớ kỹ hương vị của Tần Mục.

Tần Mục cảm giác được tay của Cừu Tiểu Thiền đang cầm áo của mình, cười nói:

- Cô tin tưởng không, nếu tôi kết hôn, chở cô như vậy, cô lại ôm eo, chắc chắn phạm sai lầm tác phong đấy.

Cừu Tiểu Thiền bật cười, duỗi bàn tay phấn nộn đánh nhẹ vào lưng Tần Mục một cái, cũng không nói chuyện, chỉ cảm thấy Tần Mục nói lời này có ý trêu chọc, cũng không biết mình cảm giác đúng hay không.

Tần Mục đạp xe tới gần cửa huyện ủy và xuống xe, mang xe trả cho Cừu Tiểu Thiền, cười nói:

- Được rồi, cô còn công việc, nên quay về nói với Cừu đại gia, buổi chiều tôi ở văn phòng xí nghiệp chờ họ.

Nói xong xoay người đi vào đại viện của huyện ủy. Hắn cúi đầu xem đồng hồ, rốt cuộc vẫn muộn.

Cừu Tiểu Thiền ngơ ngác nhìn bóng lưng của Tần Mục, đột nhiên muốn tìm nơi nào đó khóc lên.

Đại viện huyện ủy im ắng, cái gì xe Jeep, xe Stuart đều đậu trong sân. Tần Mục nhíu mày, đi qua phòng hợp.

Vừa mới đẩy cánh cửa phòng họp cũ kỹ ra, toàn bộ ánh mắt người trong phòng hợp nhìn qua, Tần Mục có chút ngu ngơ phát hiện mình lập tức biến thành mũi tên cho người ta rồi. Dù tính tình của hắn trầm ổn, cũng lộ ra nụ cười xấu hổ, sau đó tìm nơi còn trống ngồi vào.

- Khục!

Thường ủy phó bí thư huyện Khúc Hạo vừa mới tăng chức ho khan một tiếng. Hắn được điều từ huyện Lâm Bình tới, vốn hắn cũng khó tiến bước lên, nhưng thừa dịp nhân vật mấu chốt trong huyện Tây Bình thay đổi, không hiểu thế nào được điều động tới, xem như tiến thêm một bước, hiện tại dựa theo chức vụ thì hắn đứng thứ tư trong huyện Tây Bình. Dựa theo điều lệ hội nghị thì hắn không ngồi ở chủ vị, nhưng không biết Khúc Hạo thế nào, hết lần này tới lần khác bị kéo lên chủ vị. Bởi vì hắn và tân bí thư đồng thời tiếp nhiệm, cho nên cũng hưởng ké vinh quang

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK