Về phần khoa nghiên cứu tương lai có mang lại ích thật cho Hạ Chân, nhưng mà so sánh với lợi ích trước mặt rất rõ ràng Hạ Chân lựa chọn lợi ích thiết thực hơn.
- Tìm bạn thật khó!
Tần Mục ngẩng đầu nhìn bầu trời, có chút nhớ nhưng Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu.
Rốt cuộc quan trường Đằng Long cũng bị vạch cái khăn che mặt lên, nguyên cải ủy tỉnh Tây Túc Quý Thu bị điều động đi, bởi vì Tô Bắc Kỹ đã sụp đổ. Bởi vậy do Quý Thu được điều tới Đằng Long làm bí thư thị ủy, nhìn thế nào cũng thấy thành phần vội vàng trong đó.
Trận đấu quyền lực thay đổi, thịnh yến thay thế được lợi nhất chính là người từ bên ngoài vào. Tỉnh ủy bổ nhiệm hình như đánh vỡ gông cùm xiềng xích, biến thành phố Đằng Long thành cục diện quần hùng cắt cứ. Nếu như nói Quý Thu là dòng nước trung hòa bùn đất, vậy Trương Thúy đề thăng làm thường vụ phó chủ tịch đúng là khiến người ta đỏ mắt.
Thời điểm thành lập tổ chuyên án, công tác của Lưu Đại Hữu phi thường nổi bật, đạt được cơ hội tiến vào trường đảng tỉnh ủy bồi dưỡng, mà Trương Thúy chưa học tập đã trực tiếp thăng lên làm thường vụ phó chủ tịch, ẩn ẩn là xu thế trải đường cho Lưu Đại Hữu. Ai cũng có thể tưởng tượng, đợi đến lúc Lưu Đại Hữu học tập hoàn tất về sau, vị trí cục trưởng cục công an thành phố Đằng Long đã được dọn cho hắn, nguyên cục trưởng hiện tại chỉ thủ vị trí cho hắn mà thôi.
Thời điểm Lưu Đại Hữu ở cùng một chỗ, hai vợ chồng ngồi trong phòng khách, sắc mặt hưng phấn lên. Trương Thúy cười nói với Lưu Đại Hữu:
- Lão Lưu, lúc trước em nói ủng hộ Tần Mục, hiện tại anh hiểu chưa, tuy anh có không ít tật xấu, lại thích chơi đen, nhưng mà có một điểm tốt chính là biết nghe lời vợ.
Lưu Đại Hữu gật đầu, nói ra:
- Nghĩ lại đúng là nhanh, từ đồn trưởng lên làm cục trưởng cục công an thành phố đã nhảy quá nhiêu cấp, giống như đang nằm mơ vậy.
Trương Thúy liếc hắn, nói ra:
- Anh đấy, hiện tại mới biết sao. Nói như vậy sau khi anh học ở trường đảng xong chắc không về thành phố Đằng Long đâu.
Lưu Đại Hữu nhướng mày, hỏi:
- Sao em nói thế?
Trương Thúy phân tích nói:
- Đằng Long hiện tại chính là thùng thuốc súng lớn, tuy nổ chết một Tô Ký Bắc, sau đó còn có người sẽ gặp nạn theo. Người khác không biết Quý Thu, chúng ta còn không biết sao? Hắn tới đây chính là do Tần Mục phái tới đốt nhà, hiện tại em tiến vào thường ủy, nếu anh còn đảm nhiệm chức cục trưởng, quan hệ của vợ chồng chúng ta sẽ bị người ta đàm tiếu. Hơn nữa Quý Thu đều là người trong huyện Tây Bình đi ra, người khác vừa tra lý lịch thì rõ, như vậy cấp trên không muốn thấy.
Lưu Đại Hữu nghe Trương Thúy phân tích, cẩn thận suy nghĩ một chút và hiểu được, nói:
- Anh phải đi trường đảng học tập, em phân tích cho anh xem là chuyện gì?
Trương Thúy trợn trắng mắt, nói:
- Anh đấy, đúng là tốt số, trong đầu toàn một đống bột nhão còn có thể bò lên cao như vậy.
Lưu Đại Hữu có chút không được tự nhiên, Trương Thúy cười rộ lên:
- Phân tích quá nhiều vô dụng, em cảm thấy anh chắc được điều đi tới nơi khác, đi tiền trạm cho Tần Mục.
Lưu Đại Hữu gãi gãi đầu, nói ra:
- Lại đi tiền trạm?
Trương Thúy ân một tiếng, giải thích nói:
- Tần Mục ở kinh thành ngây ngốc không quá dài, tối đa ba năm sẽ đi ra ngoài, đây là chương trình tất yếu, anh cho rằng Tần Mục sẽ chết già trong bộ tin tức sao? Anh ta sẽ xuống, đến lúc đó chờ anh ổn định chính trị và pháp luật cho Tần Mục, Tần Mục cũng dễ hành động hơn.
Lưu Đại Hữu ân một tiếng, nhìn qua Trương Thúy, không nói gì thêm.
Đằng Long bên này chiến đấu mạnh mẽ, Tần Mục bên này bắt đầu lâm vào bế tắc. Hạ Chân lâm trận đào ngũ làm cho Tần Mục cảm giác cổ bị nghẹn lại, hô hấp không được thông thuận. Đây là chuyện bình thường ở cơ quan, Tần Mục cũng không thể tránh được.
Thiết bị được sửa lại rất nhiều, Vương Hiểu Nhạc cùng Triệu Vũ Hiên tự mình động tay chân, tự nhiên biết rõ nên sửa ở những chỗ nào, mà bằng vào điểm này hai người mới có thể được khai quật ra, cũng là một quân cờ nhỏ mà Tần Mục thu hoạch được.
Một bốn tháng giêng hôm nay, Tần Mục vừa mới đi làm thì nhận được điện thoại ngoài ý muốn, thì ra là Dương Yếp muốn tham gia tiệc tối nguyên tiêu, hỏi Tần Mục có thời gian tham gia hay không. Tần Mục hiện tại trong lòng buồn bực phát sợ, bên người không có đối tượng thổ lộ, ứng một câu nói, nam nhân không vui thì ưa thích tìm nữ nhân thổ lộ hết. Hắn nghĩ lại người quen ở kinh thành không nhiều, liền đáp ứng Dương Yếp tiến đến cổ động.
Dương Yếp nghe thật cao hứng, muốn tới đưa vé cho Tần Mục, Tần Mục cười cự tuyệt, hắn bây giờ có năng lực tự mình tìm được vé. Hai người đã đồng ý, Dương Yếp tại tắt điện thoại thì trầm mặc một lát, giống như có tâm sự gì, nhưng mà Tần Mục không có truy cứu.
Nhìn qua thiết bị đã xong, Tần Mục biết rõ là lúc Hạ Chân ngả bài. Hắn gọi cho Hạ Uyển Nhi tới, bảo Hạ Uyển Nhi mời Hạ Chân. Lúc này phải đánh bài tình cảm một lần, xuyên thấu qua Hạ Uyển Nhi đưa chuyện này lên, cũng là Tần Mục tại nhắc nhở Hạ Chân, có chuyện gì không nên làm quá tuyệt đối.
Đúng vào lúc này một phó bộ trưởng rời rạc là Tề Vân gọi điện thoại cho Tần Mục, bảo Tần Mục đi tới văn phòng của hắn một chuyến. Chuyện này làm cho Tần Mục buồn bực, hiện vào lúc này ai tìm Tần Mục hoặc là Viên Khắc Chấn cũng có thể khiến Bùi Hải Đào cùng Hạ Chân cảnh giác, Tề Vân có chuyện gì?
Tần Mục mang theo tâm tư đi vào văn phòng Tề Vân, ngẩng đầu nhìn qua trên bàn có bày chén trà, phía trên có khói lượn lờ. Chuyện này làm cho Tần Mục nội tâm run lên, dùng đồ vật ví von, Tần Mục thường xuyên sử dụng thủ đoạn này, hiện tại lại bị người khác dùng thì Tần Mục hơi quái lạ.
- Tiểu Tần, ngồi.
Tề Vân mỉm cười mời Tần Mục, không có chút kiêu ngạo gì. Tề Vân hơn năm mươi tuổi, trắng trắng mập mập trên mặt mang theo nụ cười hòa ái, cho dù ở trong bộ ai cũng thấy hắn như phật Di Lặc. Hắn là người hiền lành, điểm này tất cả mọi người thừa nhận, nhưng mà Tần Mục biết rõ, người càng như vậy nội tâm sẽ suy nghĩ nhiều, làm việc cũng cẩn thận.
- Tề bộ trưởng, ngài khỏe.
Tần Mục ngại ngùng cười lên, có chút câu thúc ngồi ở đối diện Tề Vân, hai tay đặt lên bàn, hơi cầm ly.
Tề Vân cười rộ lên, quan tâm hỏi:
- Khoa nghiên cứu bên kia thế nào, tôi nghe nói những người trẻ tuổi kia ngày đêm sửa gấp, điểm ấy không tốt. Phải hiểu lao động phải kết hợp với nghỉ ngơi, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Khoa nghiên cứu bận rộn điểm này không giả, nhưng còn chưa tới mức ngày đêm làm việc đâu. Tề Vân nói như vậy trong lời nói ý tứ quan tâm nồng đậm, nhưng Tần Mục lại biết Tề Vân vẫn còn có lời cần nói. Tục ngữ nói, vô sự mà ân cần không gian cũng là đạo chích, Tề Vân mặc dù không có cái gì hay nịnh bợ Tần Mục, nhưng có điểm trọng yếu nhất, khoa nghiên cứu là bánh ngọt lớn, quân đội ủng hộ và được xem là quân bài quan trọng của bộ tin tức.
Lúc trước trong hội nghị bộ trưởng phó bộ trưởng, Bùi Hải Đào cùng Hạ Chân mắt đi mày lại, Tề Vân thờ ơ lạnh nhạt nhưng trong lòng đã hiểu, Viên Khắc Chấn đã xem Tần Mục thành vật hi sinh chính trị, trong nội tâm thầm than Hạ Chân ánh mắt thiển cận. Chuyện này khó trách, Hạ Chân bị đè nén nhiều năm như vậy, có cơ hội thượng vị thì hắn phải bắt lấy. Nhưng Tề Vân trong khoảng thời gian này quan sát, hắn phát hiện Tần Mục còn có suy nghĩ tốt, có chút động tác ngay cả hắn cũng xem đủ. Nhất là Tần Mục cùng Viên Khắc Chấn quan hệ hòa hoãn, điểm này là thủ đoạn cay độc của Tần Mục. Đối với Viên Khắc Chấn, Tề Vân phi thường hiểu rõ, có thể hòa hoãn quan hệ với người này, Tề Vân càng xem trọng Tần Mục hơn.
Đây là một bước cờ hiểm. Tề Vân trong bộ tin tức không hiện sơn bất lộ thủy, đang chờ một cơ hội, một cơ hội bỗng nhiên nổi tiếng. Trên người Tần Mục thì Tề Vân nhìn thấy cơ hội này, cho nên trải qua mười ngày cân nhắc hắn đã ra tay.
Tần Mục tâm tư động liên tục, khiêm tốn nói ra:
- Tề bộ trưởng, đây là chuyện chúng tôi phải làm, sớm hoàn thành công tác cũng có thể tạo hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao cho.
Tề Vân gật gật đầu, vừa cười vừa nói:
- Người trẻ tuổi rất thích liều, điểm này rất tốt.
Hắn cười đứng lên, đi vào bước trong văn phòng và nói:
- Vậy anh với nhiệm vụ hiện tại có ý kiến gì không?
Đến. Trong nội tâm Tần Mục run lên. Tề Vân ra tay còn phi thường vững vàng, sau khi chưa có câu trả lời khẳng định của Tần Mục thì hắn cũng chẳng thống khoái như thế. Đây là đọ tâm lực với hắn, Tần Mục không thể đi xin giúp đỡ lão gia tử, cũng không thể đi xin giúp đỡ từ Cao Phái, chỉ có hắn tự quyết định. Trong phòng công tác hắn có ý định thu liễm mũi nhọn một lần, lần thứ hai thì cố hết sức, dù sao chiến đấu trong phòng cũng đại khai đại hợp như nơi khác thôi.
Tần Mục trầm ngâm một lát, mang phương hướng nửa năm nói cho Tề Vân nghe. Trong Tần Mục giới thiệu, dẫn theo một ít con số và đôi chút cơ mật quân sự của quốc gia, đây là trí nhớ trước khi trọng sinh của Tần Mục, mà bây giờ lấy ra chẳng những có tính rung động không nhỏ, cũng làm cho Tề Vân ngộ nhận quan hệ của Tần Mục và quân đội.
Đây là một quân cờ tốt! Tề Vân có suy nghĩ này, Tần Mục cũng có suy nghĩ này. Tề Vân nhúng tay vào chuyện này thì sẽ sinh ra chuyển biến, Tần Mục biết rõ mình chơi tốt bước này thì hắn sẽ có chỗ đứng chân vững chắc trong bộ tin tức.
Tề Vân châm điếu thuốc, nhìn Tần Mục nói ra:
- Uống trà, nói nhiều như vậy, thấm giọng rồi nói.
Tần Mục không do dự, nâng chung trà lên, nói ra:
- Trà ngon. Lúc ở cạnh trưởng bối uống cũng không thơm bằng ở chỗ Tề bộ trưởng.
Tề Vân cởi mở cười rộ lên, nói ra:
- Lá trà rất quý giá, bình thường tôi không nỡ uống.
Hắn nói lời này là có ý mời chào, đang chờ xem Tần Mục nói thế nào.
Mà Tề Vân cố tình nhập cục, Tần Mục tự nhiên mừng rỡ nhìn thấy. Hắn cũng vừa cười vừa nói:
- Cảm ơn Tề bộ trưởng nâng đỡ.
Tề Vân gật gật đầu, hút thuốc xong đứng bên cạnh cửa sổ, lẳng lặng không nói thêm gì nữa.
Tần Mục cũng không câu nệ cầm chén trà và từ từ uống.
Đợi đến lúc hút xong điếu thuốc, Tề Vân mới xoay đầu lại nói ra:
- Nhiệm vụ của khoa nghiên cứu gjao cho anh, bản nghiên cứu hướng dẫn điện tử là trọng yếu nhất, làm tốt sẽ có bước phát triển lớn.
Đây là lời Tề Vân kết thúc, đang nói cho Tần Mục nghe, chuyện của Tần Mục Tề Vân hắn sẽ quản, về phần hắn có được thủ đoạn gì thì Tần Mục tự nhiên không quay truy cứu, tục ngữ nói mèo đi đường mèo, rắn bò đường rắn, mọi người có đường của mọi người.
Hắn vội vàng đứng lên, hai tay chà xát lại, khuôn mặt ổn trọng nói ra:
- Cảm ơn Tề bộ trưởng, khoa nghiên cứu chúng tôi nhất định không làm ngài thất vọng.
Tề Vân gật gật đầu, nói ra:
- Tốt, đi công tác đi.
Rời khỏi văn phòng Tề Vân, thân ảnh của Tần Mục bị Viên Khắc Chấn nhìn rõ, chuyện này làm nội tâm Viên Khắc Chấn run lên. Hắn cân nhắc trong chốc lát, lại gõ cửa phòng bộ trưởng Bùi Hải Đào.
- Tần khoa trưởng, gần đây Giang Bắc bên này không yên ổn. Nghe nói có người cầm thành phố Khai Phát khai đao, Cao bí thư bên này thời gian sống không khá giả.
Quách Tự Tại tại Cửu Giang tuy sống rụt cổ, nhưng mà tin tức vẫn có thể nói thưm dò đủ, thời điểm gọi điện cho Tần Mục thì khẩu khí ngưng trọng.
Giờ phút này đêm đã khuya, Tần Mục ngủ không yên, cầm sách đọc. Quách Tự Tại điện thoại tới khiến hắn suy đoán động tĩnh bên Giang Bắc, nhưng không có nghĩ tới Giang Bắc trực tiếp ném Tần Mục qua một bên, đầu tiên cầm thành phố Khai Phát khai đao. Đầu năm nay các cấp đang từng bước hoàn thành nhiệm vụ của mình, thời điểm này nếu Cao Phái không vững vàng, vậy sẽ nằm dưới lưỡi đao, không cẩn thận là đầu thân khác biệt.
- Phát sinh chuyện gì, mượn như vậy còn không nghỉ ngơi một chút, lão Quách đang ngồi không yên a.
Tần Mục cười một tiếng, nhưng mà trong lòng không vui vẻ. Hắn đang ổn định Quách Tự Tại, mặc kệ Cao Phái xảy ra chuyện gì, vị trí của Quách Tự Tại sẽ đâm vào trận địa ở Cửu Giang, không cầu công lao chỉ cầu không thất bại, chỉ cần người còn đó thì hoạt động của Giang Bắc không thể tùy tâm sở dục được.
- Là chuyện khu khai phát.
Quách Tự Tại nghe ra ý trách cứ của Tần Mục trong lời nói, vội vàng hạ giọng, tâm tình của hắn bình tĩnh lại, lúc này mới một năm mà hắn nghe mười mấy tin tức của Tần Mục, nói một câu:
- Nghe nói đã tổn thất hai nhân mạng, phó chủ tịch chuyên quản đi qua giải quyết vấn đề không được, nghe nói Giang Bắc bên này sợ chuyện lan tràn ra, nông dân đã bắt đầu tiến hành áp dụng các loại thủ đoạn hạn chế cung ứng vật tư cho thành phố Khai Phát.
Tần Mục chau mày, rốt cuộc ngồi không yên, hắn không ngừng đi qua đi lại trong phòng ngủ. Khu khai phát của thành phố Khai Phát đang giằng co với nông dân, chuyện này kỳ thật không có gì lớn, đây là biểu hiện của phân hóa giàu nghèo, quá bình thường, đơn giản là đạt được bồi thường không thể bằng lợi nhuận. Điểm này Tần Mục đã trải qua vô số lần, đã thấy nhạt. Nhưng mà làm cho Tần Mục không thể ngờ là Cao Phái vào lúc mấu chốt không có phách lực giải quyết dứt khoát, trực tiếp nâng một phương đánh một phương, làm gì có nhiều băn khoăn như vậy? Tần Mục mặc dù không có nhìn thấy hiện trường, nhưng mà hắn có thể khẳng định Cao Phái đang do dự, có lẽ vào lúc vừa lộ ra mánh khóe nên bóp chết nó đi, nếu không cũng chẳng thành như thế này.