Hà Tinh phóng đãng cười rộ lên.
Tần Mục khoát khoát tay, nghiêm mặt với Hà Tinh:
- Hà Tinh, hôm nay Tần Mục anh nói lời này ở đây, đời này chúng ta không có khả năng ở cùng nhau, dù là một ngày cũng không có khả năng. Em có thể hoài nghi anh, nhưng mà không thể hoài nghi quyết tâm của anh.
Tần Mục với hành vi của Hà Tinh biết rõ ràng, Tần Mục sẽ không bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, mà là muốn Hà Tinh không còn hy vọng:
- Kỳ thật năm đó em dùng côn gỗ đánh vỡ đầu của anh, anh liền suy nghĩ nữ hài như vậy chắc chắn không dễ khi dễ, làm em gái thì anh yên tâm hơn nhiều.
Tần Mục nói ra lời này ngữ khí chân thành, cũng là lời từ đáy lòng, tuy trong lòng có tiếc uối, nam nhân tham muốn chiếm giữ nữ nhân rất lớn, nhưng bị Tần Mục áp xuống.
Sắc mặt Hà Tinh nhất thời trở nên tái nhợt, nàng vội vàng cúi đầu xuống, lại cầm áo khoác khoác lên vai, còn cố ý cài nút lại. Hai người trở nên xấu hổ, trong tiệm cơm mặt ánh đen mông lung, ánh mắt hai người tận lực trốn tránh.
Nhưng chuyện cần nói vẫn phải nói, Tần Mục ho khan một tiếng, đang muốn chuyển chủ đề lên chuyện báo chí, Hà Tinh đột nhiên ngẩng đầu, con mắt lóe sáng nhìn qua hắn, khàn giọng hỏi:
- Nếu như, nếu như em làm em gái của anh, anh không thể tiếp nhận em?
Đầu của Tần Mục đưa mắt nhìn qua, thấy Hà Tinh thì sững sờ. Hà Tinh bật cười, lại nói:
- Đúng, anh đi nói với cửa tiệm một tiếng, hôm nay em muốn súp nhạt, đừng thêm muối.
Tần Mục sờ không rõ ý nghĩ, đứng dậy đi tới quầy hàng. Hà Tinh thừa dịp hắn rời khỏi vội vàng đi lấy trong túi cái gương nhỏ ra, lại bôi lên một tầng phấn nhạt, che dấu sắc mặt mất tự nhiên, nhưng nếu có người đối diện nhìn thấy, nhất định sẽ phát hiện trong mắt nàng ẩn chứa nước mắt.
Sau khi Tần Mục quay về, hai người lại khôi phục bộ dáng bạn thân, nói chuyện thôn Tây Sơn biến hóa những năm qua, dần dần nói lên chuyện đưa tin.
Thức ăn sáng đưa tới trước mặt hai người, Tần Mục cầm lấy chiếc đũa gấp một miếng, lại tán thán:
- Không nghĩ tới tiệm cơm nhỏ này nhìn qua thì không tốt, làm ra thức ăn hương vị rất tốt. Cho nên nói ah, có một số việc không thể chỉ nhìn mặt ngoài, nên xâm nhập vào bên trong mới hiểu được tình huống chính thức.
Hà Tinh không có dùng bữa, ngươc lại cầm ly rượu đế uống, trợn trắng mắt nói ra:
- Tần Mục, Tần chủ nhiệm, Tần đại hồng nhân, anh nên ăn ngay nói thẳng đi, em đưa tin ngày đó rốt cuộc làm anh ngại chuyện gì? Nhật báo người ta tới tìm em làm chuyên mục, chính là muốn nghe lời nói thật, cũng là bí thư thị ủy phê chuẩn, anh nói ra suy nghi thật, vậy cũng nên đi thị ủy kêu oan, tìm em có thể được gì chứ?
Tần Mục cười rộ lên, muốn nói rõ thì Hà Tinh hiểu hắn, hắn cũng hiểu Hà Tinh. Nếu trực tiếp cầu tình cho bệnh viện tâm thần bên kia, nói không chính xác Hà Tinh sẽ nói hắn quan liêu, hắn cười rót rượu cho Hà Tinh. Mỉm cười nói:
- Em nói không sai, hôm nay anh nói chuyện này là muốn khích lệ em.
- Khích lệ em? Có phải vạch trần bầu không khí không lành mạnh ơ Quảng Châu hay không, giúp Tần bí thư anh công kích kẻ thù chính trị?
Hà Tinh cười hì hì giơ chén rượu lên, uống với Tần Mục một chén.
Tần Mục lắc đầu, trầm ngâm một lát mới lên tiếng:
- Nói là khen ngợi, cũng là phê bình. Bản tin của em đưa ra sóng gió không nhỏ, ngôn từ xác thực sắc bén. Nhưng mà anh không quá hiểu phóng viên truyền thông như em, em đưa tin cũng thôi, nhưng có nghĩ hậu quả chưa?
Hai gò má của Hà Tinh đỏ lên, nàng nghe được Tần Mục nói như vậy, lập tức không vui, bàn tay nhỏ vỗ bàn, giống như sư tử cái tức giận, nói:
- Em nói Tần Mục, anh có thể vũ nhục em, nhưng mà không thể vũ nhục nghề nghiệp của em, cái gì gọi đưa tin cũng thôi? Em cho anh biết, chuyện này đã kinh động ban tổ chức, cấp trên rất coi trọng bản tin của em. Phó đài trưởng còn fax tới cho em, nói chuyện này phi thường có tính đại biểu, mấy ngày hôm nay trong đài đã tổ chức đi tìm hiểu chuyện này rồi. Em nói cho anh biết, nếu như có chuyện ẩn gì ở bên trong thì giấu đi, ban tổ chức không chuẩn còn muốn mạng người đấy.
Tần Mục cười khổ nói:
- Được được được, anh phục những ông vua không ngai như em rồi, đầu bút có thể che lấp càn khôn mà.
Hà Tinh bẹt miệng, nói:
- Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Em nói Tần bí thư, lúc nào anh có thể cho em biết vài tin tức nhỏ đây?
Tần Mục tức giận hừ một tiếng, nói ra:
- Em nên kiếm người lập gia đình đi, em đã lớn rồi đấy, một ngày nào đó sẽ có người chế trụ em.
Nói xong câu đó Tần Mục cũng có chút hối hận, lúc nãy rõ ràng đã nói rõ với Hà Tinh, hiện tại lại nói ra lời khiêu khích Hà Tinh, quả nhiên là tuổi càng lớn hoa tâm càng nhiều.
Hà Tinh giống như không có nghe được ý trong lời của Tần Mục nói, lại uống một chén.
Tần Mục cũng uống, sau đó cười nhạt nói:
- Em đưa tin tức này vừa ra, viện trưởng người ta không biết làm như thế nào mà thăm dò được tin tức của chúng ta, còn mang việc này cầu anh đấy.
Hà Tinh hừ lạnh, nói:
- Em không phải dễ thuyết khách đâu, vậy không được, giao tình chúng ta lại giao tình, công tác thì không thể làm khác, bằng không danh hiệu của em trực tiếp ném vào thùng rác rồi.
Giọng nói của nàng vô cùng kiên quyết, đó có thể thấy được Hà Tinh đối với chức nghiệp phóng viên này vô cùng xem trọng.
Tần Mục không kìm lòng được cười rộ lên, Hà Tinh làm việc nghiêm túc trước sau như một, công tác bắt đầu cái gì đều không để ý. Nghĩ đến mấy lần đưa tin trước đó, nếu không phù hợp với sự thạt, chỉ sợ Hà Tinh căn bản không ném mình ra. Hắn lắc đầu thở dài nói:
- Nếu như anh nói, viện trưởng muốn thông qua chúng ta tiết lộ tin tức, phi thường hoan nghênh phóng viên các em tới bệnh viện tìm hiểu, em cảm thấy anh sẽ đi cửa sau à?
Con mắt Hà Tinh mở to, nàng đang gấp đồ ăn. Môi của nàng run run vài cái, sau đó không dám tin nói:
- Không phải chứ? Người ngoài cảm thấy chúng em đưa tin còn tránh như tránh tà, không phải từ chối chính là uy hiếp, làm gì có chỗ nào yêu cầu phỏng vấn? Đầu của người nào bị nước vô sao, anh mà không biết vào bệnh viên tâm thần thì đầu óc đều có vấn đề.
Tần Mục lắc đầu nói ra:
- Hà Tinh ah, nhìn chuyện gì cũng không nhìn vẻ ngoài. Nếu như vấn đề em nói, bệnh viện trong thành phố thập chí ở các tỉnh khác đều là như vậy, ngươi nói xem có ngành nào không có quy tắc ngầm, quy tắc bất thành văn?
Hà Tinh khó hiểu, nghi hoặc nhìn qua Tần Mục.
Tần Mục khoát tay, phi thường nghiêm túc và chậm rãi nói: