Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyến đi này ra về chẳng vui, Tần Mục ngồi trong xe không ngừng suy nghĩ làm sao phát triển Dược Mã hương, Hàn Tuyết Lăng nói chuyện hắn cũng không để ý. Thấy bộ dạng không yên của hắn, Hàn Tuyết Lăng trực tiếp cho xe ngừng lại trong bãi đỗ của Vương Phủ Tỉnh, tự mình ra ngoài đi dạo suốt mấy giờ mới quay về, mà Tần Mục cũng ngồi yên trên xe ngủ gật.

Hàn Tuyết Lăng là một cô gái tâm cao khí ngạo, làm sao chịu được bị Tần Mục không xem trọng như thế. Trong những công tử gia tại thủ đô có bao nhiêu người muốn cưới nàng, tự nàng cũng biết rõ, nhưng nàng lại gặp phải một hũ nút như vậy, làm trong lòng nàng sinh ra khó chịu khúc mắc, không đánh thức hắn mà trực tiếp lái xe về thẳng chỗ ở của Tần lão gia tử.

Nhưng làm Hàn Tuyết Lăng không nghĩ tới chính là người của Tần gia có mặt đầy đủ không thiếu ai, Ông Văn Hoa là mẹ của Tần Mục lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nhất định phải lưu nàng ở lại ăn cơm chiều.

Khi nhìn thấy gương mặt không chút nụ cười của Tần Mục, Hàn Tuyết Lăng chợt cảm thấy cuộc đời này của mình chẳng khác gì một tuồng kịch buồn cười.

Qua đêm trừ tịch, Tần Mục mới biết được đến nhà lão thủ trưởng chúc tết là tình huống thế nào, quả thật là đại lão tập hợp, một nhóm người cung kính đứng ngoài đại viện, dựa theo thứ tự cấp bậc đi vào chúc tết cho lão gia tử.

Hôm nay nhìn lão gia tử có vẻ thoải mái, mặc một thân áo bông màu đỏ, quần màu xanh đen, trịnh trọng đem Tần Mục giới thiệu cho quan chức khắp nơi đến chúc tết. Cả ngày tiếp xúc, Tần Mục xem như đã biết có tư cách đến chúc tết cho lão gia tử cấp bậc thấp nhất cũng phải tới tỉnh bộ cấp, đây đều là địa vị cao mà Tần Mục còn chưa nghĩ tới, vì vậy hắn lợi dụng trạng thái của một thiếu niên đối đãi những nhân vật quyền cao địa phương thủ đô này.

Suốt một buổi sáng Tần lão gia tử hứng trí không giảm, mỗi người đều nhìn thấy rõ hắn thật xem trọng cháu trai đã mất mà tìm được này, người có ý chí liền ghi nhớ tên của Tần Mục, sau này khi đến thủ đô có lẽ sẽ có cơ hội làm quen một chút.

Bí thư tỉnh ủy Ngôn Tố tỉnh Tây Túc cùng chủ tịch tỉnh Trương Vạn Niên càng thêm mẫn cảm với tên của Tần Mục. Bọn họ vẫn luôn nghĩ không ra tại thị trấn nghèo khó làm sao có thể xuất ra hai bản thảo có thể tốc hành thẳng lên trên, thậm chí khiến cho mặt trên xem trọng, lúc này xem như hiểu được vị thôn trưởng, trưởng trấn nho nhỏ kỳ thật ở sau lưng còn có một gốc đại thụ trăm năm bao phủ, trong lòng liền có tính toán, chỉ hận không thể lập tức quay về căn dặn trực hệ của mình phải chú ý Tần Mục của huyện Tây Bình.

Bọn họ sẽ không nói rõ thân phận của Tần Mục, điểm này phi thường kiêng kỵ. Lão nhân đem Tần Mục đặt tại huyện nghèo khó, khẳng định có dụng ý sâu đậm, nếu không phải họ có gan suy đoán chỉ cần chú ý đừng đụng phải viên địa lôi kia, mọi sự chỉ cần cẩn thận hơn là được.

Sau mười một giờ sáng, những nhân vật chờ chúc tết bên ngoài đều rời đi. Quy củ của lão gia tử, hàng năm chúc tết chính là buổi sáng đãi khách, lúc chiều người một nhà họp mặt cùng nhau chơi mạt chược. Chẳng qua buổi chiều là thời gian lão gia tử nghỉ ngơi, chơi mạt chược chỉ là lý do mà thôi.

Nhưng năm nay hưng trí của lão gia tử rất tốt, ăn cơm xong đã la hét cho bọn tiểu bối chia bàn. Trong đại sảnh đặt bốn bàn, một bàn là lão gia tử, cùng chơi có Cao Phái cùng dượng cả. Vốn phải do dượng hai lên bàn, lại bị lão gia tử trực tiếp đuổi ra, để Tần Mục tiếp nhận vị trí của dượng hai.

Một lần này tỏ thái độ làm những người đời thứ ba trong gia tộc đều lộ vẻ mặt hâm mộ. Bàn thứ nhất là địa phương nào, đó là nơi chỉ có nhân vật lĩnh quân trong nhà mới có thể ngồi xuống.

Tần Mục cũng cảm giác có chút không quá thích hợp, nhiều lần chối từ, nhìn thấy lão gia tử muốn nổi giận lật bàn, đành nghe theo lời dượng ba ngồi xuống, miệng còn liên tục giải thích với dượng hai, khiến dượng hai cũng ngượng ngùng đi sang bàn khác, đành dời ghế ngồi sau lưng hắn.

Trong nước có câu tục ngữ, nhìn phẩm cách đánh bài mà nhìn ra được nhân phẩm người đó. Một trận bài đi qua, dượng hai thật có chút kinh hãi. Tần Mục đánh bài công chính trung hậu, hoàn toàn dùng từ vững chắc ổn định mà hình dung, cho dù là không ngừng bài cũng bảo trì không phóng pháo, thẳng đến khi Cao Phái cấp điểm pháo cho lão gia tử, Tần Mục cũng không để dược ba là nhà dưới ăn bài, cũng không thả ra một con bài nào.

Trận thứ hai, Tần Mục xông ra kỳ phong, không cho người khác làm bài đồng thời dừng bài, vẫn đơn độc treo bài. Lúc này Tần lão gia tử xem bài trong tay, ha ha cười nói:

- Nhìn xem bài, lục thất bát đồng, lại sờ được cửu đồng, thật đúng là không phối hợp.

Nói xong đang muốn đem cửu đồng ném ra, nhìn thoáng qua biểu tình của mọi người lại đưa tay rụt trở về.

Vừa rụt lại, trong lòng dượng hai như ngứa ngáy, sắc mặt thoáng biến đổi. Trong tay Tần Mục treo cửu đồng, hơn nữa đã đánh ra hai, nếu Tần lão gia tử không đánh, Tần Mục sẽ bị buộc đổi bài quốc sĩ.

Thần sắc hắn bất động, ngồi vững nơi kia, ánh mắt nhìn vào bài trong tay, giống như hoàn toàn thờ ơ với động tác của Tần lão gia tử.

Nhưng đời này Tần lão gia tử duyệt vô số người, dượng hai đã sớm định hình trong lòng Tần lão gia tử, thấy hắn nhướng mày, chỉ biết trong tay Tần Mục mười phần là cửu đồng, lại nở nụ cười nói:

- Dừng lục cửu đồng giống như không tệ.

Lần này dượng hai càng thêm kích động, nếu Tần lão gia tử dừng bài, cửu đồng trong tay Tần Mục thành tử bài, đánh ra liền điểm pháo, không đánh là tử đình, xem như lâm vào địa bộ tiến lui đều khó, hơn nữa nếu Tần Mục còn đem cửu đồng đánh ra, cũng có chút hiềm nghi đòi mưu lợi.

Nhưng Tần lão gia tử vẫn đánh ra cửu đồng, tràn đầy ý tứ hàm xúc nhìn Tần Mục.

Lúc này dượng hai mới phát hiện hành động này của lão gia tử có điểm ý tứ khảo nghiệm Tần Mục bên trong, quả nhiên là từng bước cạm bẫy. Tần Mục có thể bảo trì an tĩnh như nước trong lời thử nghiệm ngôn ngữ của lão gia tử, người khác không biết nhưng dượng hai khẳng định Tần Mục đã được lão gia tử xem trọng.

Hiện tại lại thêm một vấn đề khó khăn bày ra trước mặt Tần Mục, nếu lão gia tử cố ý phóng hồ cấp Tần Mục, hắn rốt cục là hồ hay không hồ?

Hai người dượng khác cũng cảm giác được không khí có chút quái dị, đều đưa mắt nhìn qua Tần Mục.

- Hồ!

Khóe môi Tần Mục khẽ cười, đem bài đẩy ra, cười hì hì nói:

- Nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu thu được tiền mừng tuổi của ông nội, thật sự là cao hứng nha.

Mọi người đang ngồi ánh mắt đều nhìn chằm chằm thế cục bên đây, thấy Tần Mục dám hồ bài của lão gia tử, trong lòng oán thầm hắn đúng là lớn mật. Trong lòng ai không muốn thua ít tiền làm lão gia tử vui vẻ, hắn lại không chút do dự ăn hồ của lão gia tử, còn nói ra lời trêu chọc.

- Ha ha ha ha…

Tần lão gia tử cất tiếng cười to, đứng dậy nói:

- Được rồi, mấy đứa chơi đi, ông nên đi ngủ trưa.

Nói xong mang theo dáng tươi cười nghiền ngẫm rời khỏi đại sảnh.

Lão gia tử vừa đi, Tần Mục đương nhiên không thể tiếp tục ngồi lại trên bàn này, đem vị trí đưa cho dượng hai, lại kéo theo lính cần vụ đi theo lão gia tử nhiều năm cùng ngồi nơi đó, bản thân chuyển ra sau lưng mẹ mình ngồi xuống.

Chẳng qua lúc này tâm tư mọi người không đặt vào chuyện đánh bài, trong lòng đều đang nghiền ngẫm hàm ý trong tiếng cười của lão gia tử, ánh mắt nhìn Ông Văn Hoa cùng Tần Mục đều có chút bất đồng.

Người phương bắc ăn tết luôn vẫn theo phong tục cũ, nhưng Tần Mục vừa mới nhận tổ quy tông, bên trong thủ đô cũng không có người quen, liền xin chỉ thị dượng ba đi vào phòng sách của lão gia tử lấy vài quyển sách lịch sử trốn trong phòng nhìn xem.

Ngày hôm sau Tần Mục đi vài cảnh điểm du lịch trong thủ đô, nghĩ tới mùng ba phải đi cùng Hàn Đại Bình đến chúc tết cho Hàn lão gia tử, liền mua một khối ôn ngọc trong tiệm đồ cổ nổi danh tại thủ đô làm lễ vật. Loại đồ vật như ngọc thạch toàn bộ phải nhờ nhân khí làm dịu mới có thể hiện ra tinh khí, Tần Mục lựa chọn ôn ngọc cầm trong tay dịu dàng thư nhã, đoán chừng là được người thưởng thức quá nhiều, tiêu mất hai mươi vạn của hắn.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy có gì đau lòng, không nhắc việc này với mẹ mình. Với tính tình chi tiêu một bộ trang điểm ba mươi vạn của bà, khẳng định sẽ oán trách hắn không chịu tiêu tiền.

Vào buổi tối Tần Mục nói chuyện điện thoại với Lưu Đại Hữu, hỏi thăm tình huống trong huyện Tây Bình. Lưu Đại Hữu cười nói với hắn, hết thảy sóng êm gió lặng, chỉ chờ hắn trở về làm du long xuống biển. Hắn khách sáo vài câu trong điện thoại, hỏi thăm vì sao Tần Mục không ở Tây Sơn thôn ăn tết, hắn đã lái xe đi qua đó hai chuyến nhưng không tìm được người uống rượu cùng hắn.

Tần Mục cũng nói vài câu, nhưng không giải thích mình đang ở thủ đô. Thế lực của Tần lão gia tử người bình thường thật không dám nhìn lên, nếu nói cho Lưu Đại Hữu có quỷ mới biết người kia sẽ có ý nghĩ gì.

Tần lão gia tử cũng không tiếp tục tìm Tần Mục, chỉ cho người mang đến cho hắn một khối ngọc bội, nói là đời đời truyền xuống, mỗi ngày nếu đặt ở vị trí ngay ngực sẽ càng thêm ôn nhuận hơn. Tần Mục nhìn thấy ngọc bội có chỗ hổng, nhìn qua không cũ lắm, cũng lơ đễnh, lão nhân cấp cho đồ vật đều là ngợi khen, hắn đặt trong túi áo Tôn Trung Sơn xem như tròn hiếu tâm.

Ngày hôm sau khi thức dậy, Ông Văn Hoa biết Tần Mục cần đi chúc tết cho Hàn lão gia tử, từ năm giờ sáng đã vội vàng thức dậy thu xếp, khi thì ủi quần áo cho hắn, khi lại xử lý tóc, chỉ sợ Tần Mục không thích hợp sẽ bị Hàn lão gia tử trách móc. Hai ngày nay chỉ số thông minh của bà trực tiếp rơi xuống số âm, phàm là mấy cô của Tần Mục yêu cầu chuyện gì có thể dùng tiền giải quyết thì tuyệt đối không thành vấn đề, kiên trì mặc vào trang phục tán tài nương nương, không ngừng tiêu thật nhiều tiền ra ngoài lại không hề có chút bộ dạng đau lòng.

Nhưng nhờ như vậy ở mặt ngoài xem như Ông Văn Hoa đã sát nhập Tần gia, quan hệ cùng đại cô tam cô bắt đầu quen thuộc, về phần nhị cô, Tần Mục ra chủ ý cho mẹ lợi dụng công ty Thượng Hải tiến hành cho vay không lợi tức hay lấy cổ phần cho công ty nhị cô. Tính tình nhị cô khá chú trọng lợi ích thực tế, không giống như xuất thân trong gia đình hồng sắc gia tộc, ngược lại như con gái nhà thương nhân.

Cuối cùng Tần Mục mang theo lễ vật của mẹ sắp xếp ngồi lên xe của Cao Phái đã chuẩn bị rời đi. Mùng hai tết Cao Phái đã quay về tỉnh Bắc Liêu, công tác của một phó bí thư tỉnh ủy ngày tết vẫn còn rất bận rộn.

Bên trong thủ đô nơi nơi tràn ngập không khí ngày tết. Tần lão gia tử ở phía tây thủ đô, mà Hàn gia lại ở phía đông, phải xuyên qua cả thủ đô nên không tránh được chuyện bị kẹt xe.

Tài xế là người có giấy chứng nhận đặc thù, lên xe không nói chuyện, chỉ cẩn thận lái xe. Tần Mục đối với những vị chiến sĩ hậu phương này vô cùng bội phục, không quấy rầy hắn mà chỉ khoanh tay trước ngực nhìn ra ngoài cửa xe.

- Dừng xe!

Đột nhiên Tần Mục chứng kiến cách đó không xa có một cô gái đứng ven đường, tay trái cầm bao lớn, tay phải không ngừng vẫy vẫy muốn đón xe taxi. Nhưng đang ngày tết là ngày mọi người ra ngoài thăm thân thích, vài chiếc taxi chỉ chạy nhanh vượt qua nàng, không để ý tới có khách đón xe.

Chiếc Hồng Kỳ màu đen chậm rãi dừng trước người Mộ Băng Đồng, Tần Mục quay kính xe xuống lộ ra nụ cười hất nhẹ đầu ra sau nói:

- Lên xe đi!

Mộ Băng Đồng oa một tiếng, dùng sức nhu nhu mắt, xác nhận là Tần Mục không khỏi kêu lên:

- Ai nha, Tần Mục, không ngờ anh lại sĩ diện như vậy, ngay Hồng Kỳ mà cũng thuê được, phải tốn không ít tiền đi?

Thuê? Sắc mặt Tần Mục có chút phát tím, ngay cả tài xế cũng nhếch môi, phỏng chừng là do nín cười muốn bị nội thương.

Mộ Băng Đồng lên xe liền không ngừng nói Tần Mục quá sĩ diện, loại xe đắt tiền xa hoa như vậy mà cũng dám thuê. Tần Mục đã hoàn toàn buông tha tâm tư giải thích với nàng, chỉ hỏi rõ địa phương nàng muốn đi sau đó đợi khi xe chạy tới thì trực tiếp đuổi nàng xuống xe, có bộ dạng như muốn chạy trối chết.

Trên mặt tài xế đã khôi phục bình tĩnh, chẳng qua trên mặt Tần Mục lại tối đen như đáy nồi, Mộ Băng Đồng vừa lên xe đã líu ríu kêu Tần Mục giả vờ làm người giàu có, khiến tài xế không ngừng cười thầm, làm Tần Mục mất hết mặt mũi. Lời này phỏng chừng buổi tối có thể rơi vào trong tai lão gia tử, làm Tần Mục vừa nghĩ tới cũng có chút đau đầu.

Đi tới độc viện Hàn gia, vợ chồng Hàn Đại Bình cùng Hàn Tuyết Lăng đã sớm chờ đợi ở đó.

Tần Mục nói ra một ít lời khách sáo chúc tết, làm vợ chồng Hàn Đại Bình hài lòng khen ngợi. Tuy rằng dáng người của Tần Mục có chút phong phanh, nhưng cử chỉ ôn văn nho nhã, nói chuyện tiến lui có độ, lại có thêm vẻ đúng mực của quân nhân. Vợ chồng Hàn Đại Bình đã nhìn quen hư hư thật thật trong quan trường, đối với biểu hiện của Tần Mục càng thêm xem trọng.

Hàn Tuyết Lăng vẫn lộ bộ dáng khó chịu với Tần Mục, thấp giọng than thở, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nơi ở của Hàn lão gia tử chỉ cách nhà Hàn Đại Bình chừng một cây số, bốn người vừa đi vừa nói chuyện đã đi tới bên kia.

Đối với vị đại lão quân đội cộng hòa nổi danh như Tần lão gia tử này, Tần Mục luôn mang theo tâm lý tôn kính, nguyên nhân cũng không giống như những người khác xem đây là đại thống, mà vì Tần Mục cảm thấy được nếu quốc gia gặp phải xâm lược, quốc dân bởi vì sợ hãi tử vong mà buông tha chống cự, như vậy dân tộc đó cũng xem như đã vong. Hoàn hảo còn có những người có can đảm cầm lấy vũ khí chống cự, mới khiến cho mọi người biết dân tộc còn có hi vọng.

Nơi ở của Hàn lão gia tử có vẻ khí thế hơn Tần lão gia tử một ít, nhưng vẫn không thoát khỏi tính chất mộc mạc. Hàn Đại Bình lôi kéo Tần Mục, giới thiệu những nhân vật thuộc hệ thống của Hàn gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK