Tần Mục đã hiểu, Hình Bảo Bình không có tin tức, thậm chí còn muốn mượn quan hệ của Phổ Thượng, lợi dụng Tần Mục và Phương Thiên Nhu tiến thêm một bước, biểu hiện thái độ với Phương Chấn Bang. Tần Mục nhất thời mỉm cười, nói:
- Phương bí thư và Quốc thị trưởng đương nhiên là phải mời, nhưng hai vị lãnh đạo một ngày kiếm tỷ bạc, cũng không biết có thể bớt chút thời gian hay không. Hình bí thư mặc dù cũng rất bận rộn, nhưng hạng mục này của chúng tôi là ngài đích thân bắt lấy, ngài nhất định phải đến, bằng không những người khác còn không chọc vào cột sống Phổ Thượng chúng tôi, nói chúng tôi uống nước quên người đào giếng.
Ý tứ trong lời nói này của Tần Mục rất rõ ràng, Hình Bảo Bình đương nhiên cao hứng, trầm giọng nói:
- Sao vậy, Tiểu Tần, có người đau mắt đỏ sao?
Câu hỏi này cũng quá trực tiếp, trong giây lát Tần Mục không biết trả lời như thế nào.
Hình Bảo Bình hình như cũng cảm giác được câu hỏi của mình quá hấp tấp, ho khan một tiếng, ẩn ý nói:
- Tiểu Tần à, không cần quan tâm người khác nói gì, chỉ cần biết chính quyền thành phố ủng hộ Phổ Thượng xây dựng là được rồi. Cậu là cán bộ của đảng, cũng không thể chỉ biết thuận gió dong thuyền được.
Cái Tần Mục muốn chính là câu nói này, đây là Hình Bảo Bình muốn đùn đẩy trách nhiệm, bởi vậy có thể thấy được, Hình Bảo Bình cũng không cam lòng yên lặng, chuẩn bị mượn chuyện này đánh ra quân bài của mình.
Cho dù người khác muốn cướp, cũng phải xem xem James có để cho bọn họ cướp hay không. Chỗ Tần Mục không lo lắng nhất chính là chỗ của James, nhưng sợ là có người vì một chút lợi ích, trực tiếp đẩy James ở ngoài cửa, như vậy cũng có chút quá đáng.
Gọi xong cuộc điện thoại này, Tần Mục vẫn không yên lòng, tiếp tục gọi điện cho Tống Mỹ Giai. Trong Ban Kỷ Luật Thanh tra, Tống Mỹ Giai vẫn là người tương đối trung lập, cú điện thoại này xem như thăm dò tin tức bên Ban Kỷ Luật Thanh tra. Nếu Ban Kỷ Luật Thanh tra nhúng tay vào, cho dù không có tai họa, cũng sẽ có chút ít ảnh hưởng bất lợi.
Tống Mỹ Giai chẳng qua chỉ chuyện trò với Tần Mục mấy câu, căn bản không nói tới chuyện của Ban Kỷ Luật Thanh tra, Tần Mục không hỏi, nàng cũng không nói, nhưng từ trong ngữ điệu nói chuyện của nàng, Tần Mục cảm giác vô cùng bình tĩnh, cho nên có thể cho rằng, Ban Kỷ Luật Thanh tra vẫn gió êm sóng lặng.
Vậy thì vô cùng kỳ quái. Tần Mục ôm ý nghĩ này trở lại phòng khách quý, trao đổi ánh mắt với Trương Thúy, cả hai đều thấy được nỗi hoài nghi trong mắt nhau.
Cuối cùng, bữa cơm chồng chất tâm tư, nhưng không ai bóc trần. Trước khi đi Tần Mục nắm tay Phương Thiên Nhu, giọng nói ngưng trọng:
- Phương phó khu, vấn đề tài chính phải giao cho cô rồi, có khó khăn chúng tôi sẽ lên, không có khó khăn chúng tôi càng phải lên.
Phương Thiên Nhu gật đầu vô cùng kiên định, giống như lập cho Tần Mục một tờ giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh, chọc Tần Mục cười ha ha, dặn dò Phương Thiên Nhu sáng sớm mai đến đơn vị, làm vài việc với mình.
Sau đó, Trương Thúy và Phương Thiên Nhu lái xe đi. Tần Mục ôm đầu chui vào xe nói:
- Nhạn Tử, về nhà thôi, tôi nhức đầu quá.
Về đến nhà đã hơn mười một giờ khuya, Vân Băng trốn trong phòng ngủ gọi điện thoại, không ra ngoài chào hỏi Tần Mục. Tần Mục cũng không để ý, để Tây Môn Nhạn tự rót nước uống, hắn cầm một quyển sách, ngồi trên ghế sa *** xem sách.
- Tần Mục, chuyện xấu rồi.
Vân Băng đột nhiên đẩy cửa ra, trong ánh mắt mang theo cảm xúc phức tạp, giống như sợ hãi lại giống như hưng phấn, nhanh như chớp chạy đến bên người Tần Mục ngồi xuống.
- Bình tĩnh đi, có chuyện gì vậy? Chúng ta không phải vẫn ngồi ở đây sao?
Tần Mục khẽ mỉm cười, thấy Vân Băng đầu tóc rối loạn, liền giúp nàng kéo tóc về phía sau.
Vân Băng nắm lấy tay Tần Mục, gấp gáp nói:
- Giá nhà của Nhật Bản, tối nay đột nhiên giảm cực thấp.
Tần Mục giật mình, liên minh của đám người Soros đã hành động. Hành động này tuyệt đối không phải là cơn sóng nhỏ, đó là một trận cuồng phong dữ dội kéo theo toàn bộ châu Á. Lúc này phát động khiến trong lòng Tần Mục vô cùng cao hứng, chờ đợi thời gian dài như vậy, rốt cục bọn họ cũng không kiềm chế được. Hắn bình thản mỉm cười nói:
- Giảm thì đã sao, chúng ta cũng không mua nhà ở Bắc Kinh.
Vân Băng vừa nghe Tần Mục nói lời này, nhất thời có chút ngơ ngác. Tây Môn Nhạn ở bên cạnh thấy có vẻ thú vị, đưa tay kéo đôi kính đen của nàng xuống.
- Cái người này, sao lại như vậy?
Vân Băng hờn dỗi đánh lên vai Tần Mục:
- Hạng mục đầu tư của Doãn tiểu thư đều ở bất động sản Nhật Bản.., mới vừa rồi cô ấy gọi điện thoại cho em, nói lần này cô ấy phải bồi thường thê thảm.
Tần Mục nở nụ cười, thân mật vuốt mũi Vân Băng, nói:
- Anh đã nói từ sớm rồi, nếu cô ấy không thu tay, nhất định sẽ lỗ vốn, hiện tại các người tin tôi chưa?
Vân Băng thấy Tần Mục mỉm cười, khó khăn lắc đầu, nói:
- Cái người này, tại sao lại nói như vậy, em chỉ lo lắng lần này tất cả tiền của cô ấy đều vứt vào đó, cô ấy ở Triều Tiên đã vô cùng khổ sở rồi.
Vừa nói, nàng vừa liếc mắt nhìn Tây Môn Nhạn.
Tây Môn Nhạn thấy thế, lập tức đứng dậy nói:
- Băng tỷ, Tần bí thư, hai người nói chuyện đi.
Tần Mục trợn mắt nhìn Vân Băng, ngược lại nói với Tây Môn Nhạn:
- Nhạn Tử, ngồi xuống đi, nghe những chuyện tài chính như vậy rất có lợi cho phát triển sau này của cô.
Cuối cùng Tây Môn Nhạn không quấy rầy thế giới của Tần Mục và Vân Băng, ngồi nghe một lát đã ngáp dài lên lầu một đi ngủ, để lầu ba lại cho hai người Tần Mục. Vân Băng nhìn bóng lưng Tây Môn Nhạn rời đi, trong ánh mắt tràn đầy hài hước, kéo cánh tay Tần Mục nói giỡn:
- Anh được đấy, không nhìn ra hay là phong thái không giảm, khiến Nhạn Tử phải thẹn thùng.
Tần Mục nghe ra sắc thái hài hước trong lời nói của nàng, nghiêm nghị nói:
- Em đừng nói lung tung, chuyện này không thể đùa. Vốn cho cô ấy làm tài xế đã không hay rồi, nếu em còn nói như vậy, anh sẽ lập tức đưa cô ấy đi ngay, anh không đảm đương nổi danh tiếng này.
Vân Băng nghiêng đầu nhìn hắn, che miệng cười, Tần Mục nhất thời tinh nghịch, hai tay không ngừng cù lét nàng. Vân Băng sợ nhất là cái này, luôn miệng thở dốc nói:
- Đừng, anh đừng cù nữa, em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.
Tần Mục cười nói:
- Bây giờ anh không nghiêm túc sao? Anh nói cho em biết, thật ra bây giờ mới là lúc nghiêm túc nhất.
Nói xong, hắn kéo chiếc áo sơ mi bằng tơ tằm của Vân Băng ra, nghi ngờ nói:
- Hình như lại lớn hơn.
Vân Băng xấu hổ, vội vàng nắm lấy bàn tay tác quái của Tần Mục, sóng mắt lưu chuyển, nhẹ giọng nói:
- Đừng đùa nữa, em không chịu được, phụ nữ mang thai sợ nhất là bị trêu chọc, anh đừng làm loạn, cẩn thận con gái anh ra đời sẽ đánh anh đấy.