Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thạch Bình liên hệ với khu khai phát huyện Lan Trữ, khu trưởng Hồ Nguyên Minh cũng nói chỉ cần tổ đốc tra đến hắn tự nhiên sẽ phối hợp Diệp Thạch Bình, đến lúc đó nhất định đả kích tập đoàn của Tần Mục đòn nghiêm trọng. Lúc này Diệp Thạch Bình mới yên lòng trở lại, căn bản không đem chuyện xuất hiện của Hạ Chân liên hệ gì với Tần Mục bên trong.

Tần Mục vẫn bình tĩnh như trước, không hề biểu lộ chút nào, dù chiêu thức ấy xem như là đại thủ bút, từ phó bộ trưởng thủ đô đến phó bí thư huyện ủy đều bị hắn an bài vào trong kế hoạch, nhưng hắn không hề có chút lòng ngạo nghễ, ngược lại cau mày gọi điện cho Lưu Đại Hữu nói:

- Lưu ca, hiện tại Thanh Thao biến thành mục tiêu công kích, anh không nên ở lại chỗ này.

Trong lòng Lưu Đại Hữu lộp bộp, mấy ngày nay hắn không gặp được Từ Na, thật có chút tưởng niệm, nghe Tần Mục cảnh cáo nhất thời hiểu được mình lưu lại đây không tốt, tùy thời sẽ biến thành đầu đề câu chuyện. Lúc này hắn có chút không biết phải làm sao, lại không thể tìm Trương Thúy thương lượng, liền hỏi Tần Mục mình phải làm như thế nào.

Tần Mục cười nói:

- Nếu như vậy chúng ta đã sai thì sai cho trot. Phó cục trưởng cục công an thành phố đồng chí Lưu Đại Hữu thăm viếng cơ sở, phát hiện vấn đề, đây là một thủ đoạn thật tốt thôi.

Lưu Đại Hữu nhất thời hiểu được ý tứ của Tần Mục, cười ha ha, ý vị nói cân não Tần Mục thật linh hoạt, so với Trương Thúy mạnh hơn nhiều. Sau đó Lưu Đại Hữu mang theo mấy công an đi vòng về hướng huyện Lan Trữ, danh nghĩa đi thăm viếng cơ sở.

Tần Mục mỉm cười, sự tình lên đường ray, hành động lần này của hắn nhất định phải đem Diệp Thạch Bình đánh mềm đánh phục, trực tiếp bức hắn rời khỏi Thanh Thao, như vậy Tần Mục mới có được quyền nói chuyện chân chính, cũng có thời gian tra xét chuyện chế dược Tam Dương.

Theo sau Tần Mục điện thoại cho Lý Trung Nguyên, nói cho hắn biết bên Thanh Thao đã động, Lưu Đại Hữu đã đến Lan Trữ, dặn hắn nên phối hợp một chút. Mấy hôm trước Lý Trung Nguyên đã nói với Tần Mục, phát hiện khu trưởng Hồ Nguyên Minh có chỗ dựa vững chắc quan trọng trong tỉnh ủy, luôn không thể khai thông công tác, thoạt nhìn là muốn giở trò. Nương theo cơn giận của phó bộ trưởng Hạ Chân, Tần Mục cần nhổ thêm cây gai kia, bằng không tình thế rất có thể bị động.

Tuy Lý Trung Nguyên không biết Tần Mục có bao nhiêu khả năng động được Hồ Nguyên Minh, nhưng năng lực của Tần Mục quả thật làm cho hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Nếu Tần Mục đã chuẩn bị thời gian dài như vậy mới quyết định phát động, vậy nói rõ thời cơ đã đến.

Lý Trung Nguyên từng làm việc chung với Lưu Đại Hữu, phương diện phối hợp Tần Mục không cần quan tâm, kế hoạch đã đưa ra, phải xem người chấp hành có giỏi giang hay không.

Làm xong chuyện buổi chiều, Tần Mục gọi điện cho Hạ Uyển Nhi. Nếu hắn trực tiếp gọi điện thoại cho Hạ Chân, không bị mắng xối xả mới là lạ, cũng sẽ giảm thấp ấn tượng của hắn trong mắt Hạ Chân.

Hạ Uyển Nhi thì khác, đã trải qua một đêm bị giam giữ, nàng thật cần có một người bạn cùng lứa tuổi để tâm sự, tuy rằng Hạ Chân là cha nàng, nhưng không cách nào khai thông, trái lại không bằng tìm Tần Mục nói chuyện. Huống chi Tần Mục là chủ tịch huyện Thanh Thao, đại biểu ủy ban huyện xin lỗi Hạ Uyển Nhi cũng có thể nói thông qua được.

Quả nhiên điện thoại vừa thông, Hạ Uyển Nhi đã như súng máy liên tục bắn thẳng vào lỗ tai Tần Mục.

Mồm mép cô bé này thật sự là luyện thật giỏi, làm Tần Mục phải dời di động ra xa mà vẫn còn nghe được cơn giận của nàng truyền ra từ bên trong.

Nghe nàng phát tiết hơn mười phút, Tần Mục không xen vào một câu, Hạ Uyển Nhi kể lể đãi ngộ trong phòng tạm giam hơn nữa nhóm công an kia thật hung hăng càn quấy, nói gần nói xa muốn Tần Mục xuất khẩu ác khí cho nàng, nếu không nàng sẽ liên lạc với chuyên mục tiêu điểm thăm hỏi của thủ đô, đem những việc ám muội trong Thanh Thao đưa ra hấp thụ ánh sáng.

Tần Mục không ngừng cười khổ, cô bé kia giống như vẫn không nhìn rõ được trạng huống. Có câu nói của Hạ Chân, trên dưới Thanh Thao khẳng định phải xử lý chuyện này như lâm đại địch, ngay cả thành ủy cũng xuất động, Tần Mục làm sao có thể xuất hiện trước sân khấu.

Hạ Uyển Nhi trút giận hồi lâu mới thở mạnh một hơi. Nàng ngẫm lại tuy cha mình là phó bộ trưởng, nhưng làm quan vẫn không đắc ý, nàng lại là một sinh viên, có thể ở trong điện thoại mắng nhiếc một vị chủ tịch huyện cũng là vì Tần Mục bán mặt mũi cho cha nàng. Nàng rót một ly nước, lúc này mới nghiêm túc hỏi:

- Tần chủ tịch, tôi hỏi anh, anh nói về game online kia, có phải thật sự có thể thực hiện được hay không?

Tần Mục nhất thời có chút ngây người, tư tưởng của Hạ Uyển Nhi chuyển biến thật lớn, đảo mắt đã nhắc tới chuyện này. Hắn ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Không bằng như vậy, có thời gian tôi liên hệ người bạn một chút, tìm một phần tư liệu chi tiết cho cô được không?

Tâm tình Hạ Uyển Nhi không biết vì sao chợt khá hơn, cầm điện thoại ngồi xếp bằng trên sô pha nói:

- Tần chủ tịch, tôi ở huyện Thanh Thao của anh bị ủy khuất lớn như vậy, anh nói nghe xem làm sao bồi thường cho tôi đây?

Tần Mục cảm giác đầu của mình có chút loạn, cô nhóc kia khi nói chuyện vì sao không thông qua đầu óc vậy đây, nghĩ tới đâu thì nói ra tới đó, hoàn toàn không cho người cơ hội chuẩn bị. Tần Mục còn đang nghĩ ngợi làm sao trả lời, bên kia đã truyền ra thanh âm của Hạ Chân:

- Tiểu Tần ah, sao vậy, không dám gọi điện thoại cho tôi, phải đi qua con đường của con gái tôi sao?

Tần Mục liên tục nói không dám, Hạ Chân liền sang sảng cười. Hạ Uyển Nhi bị khinh bỉ, hắn làm cha đương nhiên không có sắc mặt tốt, nhưng hắn đã khởi lên hứng thú đối với Tần Mục, tự nhiên có nói chuyện với Niếp Vinh Bình, thoáng biết tình huống của Tần Mục ở Thanh Thao không tốt lắm. Nương chuyện của con gái, Hạ Chân nổi giận, nhìn giống như nhắm vào Thanh Thao, cũng có ý tứ nhắm vào Diệp Thạch Bình hòa dịu một chút áp lực cho Tần Mục.

Tần Mục nghe giọng nói của Hạ Chân không khó chịu, nháy mắt liền hiểu được ý tứ của hắn, lần này xem như mắc nợ nhân tình không nhỏ, may mắn Hạ Chân không phát hiện Tần Mục giở trò trong chuyện này. Vấn đề bên trong quá quanh co, chỉ sợ Niếp Vinh Bình cũng cảm giác, lần này phải xem Tần Mục làm sao đi bước kế tiếp, có thể hóa giải được nghi ngờ trong lòng Niếp Vinh Bình hay không. Tóm lại Niếp Vinh Bình không đem chuyện Tần Mục báo tin nói lại với Hạ Chân, Tần Mục xem như thiếu nhân tình không nhỏ, nếu Niếp Vinh Bình muốn đề thăng thêm một bước trong cán bộ Tần hệ, Tần Mục nhất định phải đứng ra ủng hộ một chút.

Trên quan trường thủ đoạn cùng ích lợi là căn bản cuối cùng, Niếp Vinh Bình cũng không phải người không nếm trải nhân gian khói lửa, kỳ thật hắn đã cùng Tần Mục đạt chung trận tuyến, nhưng cả hai không ai nói thẳng mà thôi.

Tần Mục nhanh chóng hiểu rõ quan hệ, cười nói:

- Hạ bộ trưởng, ngài không chỉ vào mũi mắng tôi, Tần Mục đã vô cùng may mắn, việc này thật sự là quá đột ngột rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK