Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phát xong cảm khái, Tần Mục vừa cười vừa nói:

- Hôm nay uống nhiều, mọi người đừng để trong lòng.

Tuy hắn nói vậy, nhưng mà ai cũng biết Tần Mục đang biệt khuất, trong Dược Mã Hương không như ý, sắp thành chê cười trong huyện thành. Lưu Đại Hữu cùng Quý Chí Cương không biết phải an ủi như thế nào, chỉ lôi kéo Tần Mục uống rượu. Chỉ có Trương Thúy lộ ra một tia minh bạch và tươi cười, ngồi ở một bên không nói gì.

Sau khi Lưu Đại Hữu về đến nhà, Trương Thúy kéo Lưu Đại Hữu nói nhỏ, bảo cho hắn nhất định phải chú ý chuyện bên Dược Mã Hương, nhất là thành viên trong thường ủy hương, ngàn vạn lần phải nhìn thẳng hướng đi của bọn họ. Lưu Đại Hữu khó hiểu lầm bầm vợ mình không có chuyện cứ tìm việc, Trương Thúy véo tai Lưu Đại Hữu, oán trách nói:

- Anh hiểu cái gì, tiểu Tần hương trưởng đang muốn động đấy, đoán chừng sau lễ mừng năm mới sẽ cho đám người trong hương bay ngay.

Lưu Đại Hữu nghe xong chấn kinh, hỏi:

- Có nghiêm trọng như vậy?

Trương Thúy ngưng trọng gật gật đầu, như có điều suy nghĩ nói ra:

- Lần này chỉ sợ thế lực chính thức sau lưng tiểu Tần sẽ bộc lộ ra đấy.

- Dựa vào cái gì nói như vậy?

Đầu óc của Lưu Đại Hữu lúc này không đủ dùng, vợ của mình rất thông tuệ, ánh mắt của nàng vô cùng chuẩn xác và sắc bén.

Trương Thúy liền giáo dục Lưu Đại Hữu:

- Chúng ta que tiểu Tần cũng không ngắn nha? Anh đã lúc nào nhìn thấy tiểu Tần ở trước mặt người khác cảm khái hay chưa? Hắn hôm nay nói ra lời này chính là không dựa vào năng lực của mình nữa, chuẩn bị vận dụng thế lực của mình đi giải quyết chuyện này. Tiểu Tần hương trưởng, người này cũng hung ác tới mức đáng sợ đấy.

Lưu Đại Hữu run lên, nói ra:

- Hắn lợi hại cũng không phải giả, nhưng mà tôi chưa từng thấy hắn hung ác bao giờ.

Trương Thúy nhìn hắn nói mắng một câu:

- Anh hiểu cái rắm, anh thử nghĩ lại xem đi, tiểu Tần tăng lên nhanh chóng như vậy, còn không phải nhân vật cực kỳ lợi hại hay sao? Nhưng mà chuyện này không cần nhọc lòng chúng ta lo lắng, tiểu Tần ah, hắn là người trọng tình trọng nghĩa đấy.

Về đến huyện thành trong nhà, Tần Mục có chút mùi rượu. Hôm nay xem như mượn rượu tiêu sầu, cũng bớt áp lực một chút.

Tắm rửa, Tần Mục nửa nằm trên giường, cầm lấy điện thoại gọi Lưu Đan. Đều nói nam nhân say rượu dễ dàng động tình nhất, Trong đêm tràn ngập yên tĩnh Tần Mục có chút nhớ nhung Lưu Đan.

Nghe được giọng nói ôn nhu của Lưu Đan có thể biến thành chỉ quấn tim của nam nhân, tâm tình của Tần Mục biến hóa thật lớn, nỗ lực kể chuyện cười cho Lưu Đan nghe, Lưu Đan ở bên kia che miệng cười, hơn dỗi không thôi.

Hai người nói liên miên không phân biệt trước sau, vốn cũng đã nói qua, nhưng mà trong những lời nói qua điện thoại lại ký thác nhớ nhung của hai người, dĩ nhiên thẳng tới khi ba bốn giờ sáng thì hai người mới lưu luyến không rời chúc ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, Tần Mục ý định quay trở lại Dược Mã Hương, lại nhận được điện thoại ở huyện, báo Lưu Công Thành muốn tất cả người phụ trách ở các hương trấn tham gia đại hội tổng kết năm 91. Tuy tết dương lịch và âm lịch hơn kém một tháng, nhưng mà huyện Tây Bình dĩ vãng không có như vậy, tân bí thư cũng muốn sửa đổi quy củ này, xem ra tân bí thư muốn quan trường huyện Tây Bình thoát khỏi cái bóng của lão bí thư và lão chủ tịch, mau chóng thu phục quyền lợi trong tay. Trải qua mấy tháng kinh doanh, nghĩ đến Lưu Công Thành cũng đã bắt được một ít nhân mạch, chuẩn bị nắm chút quan viên vào trong tay.

Tần Mục ở cách cách chính quyền huyện không quá xa, xem thời gian còn sớm, Tần Mục cũng xem như tản bộ, nện bước đi tới văn phòng chính quyền. Đi ngang qua một quầy hàng, Tần Mục lại phát hiện Cừu Tiểu Thiền mang trên người tạp dề màu trắng, đứng sau quán hàng bận rộn.

Tần Mục cười cười, chậm rãi đi qua. Cừu Tiểu Thiền cũng có chút mơ hồ, cũng không ngẩng đầu lên hỏi:

- Ngài khỏe chứ, muốn chút gì đó sao?

Tần Mục cười nói:

- Cừu cán sự, không nghĩ tới cô còn kiêm nghề phụ đấy.

Cừu Tiểu Thiền vội ngẩng đầu lên, thấy là Tần Mục thì a một tiếng, trên mặt xuất hiện hai ráng mây hồng, hai tay quệt vào tạp dề, giọng như muỗi kêu giải thích.

- Là sạp hàng của cha mẹ!

Tần Mục cười khoát khoát tay, tìm chỗ ngồi xuống, Cừu Tiểu Thiền đi tới chân tay luống cuống.

Tần Mục ngồi xuống, thấy Cừu Tiểu Thiền đứng đó ngẩn người, trừng mắt nói:

- Lão bản, hai cây bánh quẩy, một chén đậu hủ, không thêm rau thơm.

Cừu Tiểu Thiền còn chưa thoát khỏi xấu hổ với Tần Mục, sững sờ không nói gì. Tần Mục cười thầm, cũng không biết là kẻ ngu ngốc nào lại chọn cô nàng này tới gần mình, chỉ bằng tinh thần này thì hù được ai? Vì vậy ngón tay của Tần Mục gõ lên bàn, hỏi:

- Cô bé, còn không bán hàng sao?

Cừu Tiểu Thiền lúc này phục hồi tinh thần lại, cuống quít đi cầm bánh quẩy và đậu hủ cho Tần Mục. Sau đó buông đồ xuống, Cừu Tiểu Thiền vốn ý định muốn nói cái gì đó, nhưng mà quán buổi sáng có không ít người, lại có người khác kêu nàng.

Tần Mục vừa ăn vừa nhìn qua nàng ta, trong nội tâm hơi có chút so đo, có lẽ có thể đột phá từ trên người cha mẹ của nàng, do đó biết được sau lưng Cừu Tiểu Thiền bán thuốc gì.

Quán buổi sáng cũng nhiều người ăn uống, ăn xong mới đi làm việc. Tần Mục sau khi ăn xong nhìn qua bên ngoài, bây giờ còn một tiếng nữa mới tới giờ hợp, liền ngồi ở quán xem Cừu Tiểu Thiền bận rộn.

Thời điểm này có lão phụ nữ chừng sáu mươi tuổi nói qua vài lời với Cừu Tiểu Thiền, Cừu Tiểu Thiền nghiêng đầu nhìn qua Tần Mục, lại nói với lão phụ nữ này vài lời, liền vội vã rời khỏi. Tần Mục mỉm cười, thời điểm lão phụ nữ này thu thập đồ đạt tới trước mặt Tần Mục, Tần Mục giả bộ như kéo việc nhà:

- Bác gái, cháu hỏi bác mấy việc được chứ?

Tần Mục hôm nay mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, dáng người thanh tú như đại cô nương, lão phụ nữ cũng gặp nhiều người, nhìn qua Tần Mục đã cảm thấy thoải mái, lúc này dùng sức lau bàn, vừa cười nói:

- Chàng trai, có chuyện gì vậy, cháu hỏi đi.

Tần Mục có thể đoán chừng ra người này chính là mẹ của Cừu Tiểu Thiền, hai người trên mặt có mấy phần giống nhau. Mấy ngày hôm trước Lưu Đại Hữu nói cho Tần Mục nghe, hai vợ chồng lão Cừu chính là nhân viên nhà xưởng, cho nên Tần Mục trực tiếp nói tới vấn đề này:

- Bác gái, cháu muốn nghe ngóng một chút, bách là người ở huyện nên quen thuộc một chút, biết rõ làm thế nào vào nhà xưởng làm việc hay không?

Cừu bác gái dừng tay, kỳ quái hỏi:

- Chàng trai, nhìn cách ăn mặc của cháu không nghèo, sao lại đi làm cho nhà xưởng? Cháu cững đừng lãng phí chính mình.

Tần Mục nghe được Cừu bác gãi nói chuyện mang theo oán hận nồng đậm, đối với lão công nhân viên chức của nhà xưởng xưa mà nói, có tình cảm là chuyện không có khả năng, liền vừa cười vừa nói:

- Bác gái, tại sao làm cho nhà xưởng lại lãng phí chính mình?

Có lẽ Tần Mục cười chân thành, cũng khiến cho Cừu bác gái nhìn qua Tần Mục thuận mắt, nàng lại dùng khăn lau bàn, bắt đầu nói cho Tần Mục những chuyện trong nhà xưởng, mấy tháng không phát tiền lương là chuyện bình thường, hiện tại nhà xưởng cải cách, tập thể nghỉ, hai lão nhân như bọn họ cũng không có cách nào, mới ở bên ngoài bày quầy bán hàng.

Đúng lúc này bên kia có người hô lên:

- Ai cho các người bày quầy bán hàng ở nơi này? Có giấy chứng nhận hay không?

Tần Mục nhìn theo người đang nói, chỉ thấy một gia hỏa mặc quần áo và đội mũ công an đang tức giận nhìn qua quầy hàng, trong tay mang theo gậy cảnh sát, đi theo sau lưng là hai tên mặc quần áo liên phòng đứng bên cạnh cái bàn, vẻ mặt hung dữ chỉ vào cha của Cừu Tiểu Thiền răn dạy.

Tần Mục xem xét, ơ a, lại là người quen. Mấy ngày hôm trước Tần Mục bảo Lưu Đại Hữu điều tra chuyện của Cừu Tiểu Bằng, đã biết rõ Cát Trung Cường có nhúng tay vào trong đó, nhưng vì vạch trần cái nắp của Dược Mã Hương cho nên dặn dò Lưu Đại Hữu không nên động vào Cát Trung Cường, trước tiên cứ dưỡng hắn đi, sau này hãy nói. Không có nghĩ tới tên này sau khi bị điều khỏi khu phố buôn bán sỉ lẻ, lại bắt đầu đi tới đầu đường này, khó xử những người bán hàng rong.

Cừu đại gia không ngớt lời nói có, từ trong ngăn kéo lấy ra một đồng giấy tờ chứng nhận kinh doanh, đây là huyện chiếu cố công nhân viên trong nhà xưởng tạm nghỉ nên phát giấy cho họ mưu sinh, cũng do bọn người Tần Mục thương lượng, Quý Chí Cương cũng đạt thành hiệp nghị với chính quyền.

Cát Trung Cường híp mắt nhìn qua đám giấy chứng nhận kia, hắn ngó ngó chung quanh, nhìn hai bên không thấy người nào, trong chỗ bán hàng Tần Mục đưa lưng về phía hắn, liền xoát xoát xoát vài cái xé nát giấy chứng nhận kinh doanh, ném vào trong lò lửa, khói xanh bay lên, giấy chứng nhận kinh doanh biến thành tro tàn.

- Hiện tại ông còn gì nữa không?

Cát Trung Cường cười quái dị một tiếng, cầm gậy công an gõ lên mặt bàn.

- Không chứng nhận kinh doanh, đây là quầy hàng phi pháp, phạt tiền!

Cừu đại gia Cừu bác gái làm sao nghĩ tới Cát Trung Cường bá đạo như vậy, lại xé giấy chứng nhận kinh doanh của chính quyền, nhất thời ngây ngốc ngẩn người.

- Cha, mẹ!

Cừu Tiểu Thiền ở xa xa cầm một túi hoa quả vội vội vàng vàng chạy tới, thò tay đặt hoa quả xuống đất, xông tới chỗ Cát Trung Cường hô:

- Cát Trung Cường, mày muốn làm gì?

Từ khi nhìn thấy Cừu Tiểu Thiền, trong ánh mắt Cát Trung Cường hiện ra hào quang sáng ngời, nghe Cừu Tiểu Thiền lớn tiếng hỏi thăm, ngữ khí lổ mãng nói:

- Ơ, đây không phải Cừu đại muội tử sao? Đây là cha mẹ cô à, sao không nói sớm! Thế nào, hôm nay ăn cơm với ca ca chứ?

Cừu Tiểu Thiền tức giận đỏ cả mặt, mắng:

- Cát Trung Cường, mày có biết xấu hổ hay không? Thật uổng mày là công bọc của dân, tao thật buồn bực, tại sao trong cục công an lại có con sâu làm rầu nồi canh như mày?

Cát Trung Cường nghe Cừu Tiểu Thiền nói ác độc, gương mặt biến đổi, hung dữ nhìn qua hai tên liên phòng và hô:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không có giấy phép kinh doanh, vũ nhục cán bộ nhân dân, tịch thu đồ, mang bọn họ về!

Vừa nghe nói tịch thu đồ vật, hai Cừu lão làm sao tình nguyện? Cộng thêm giấy chứng nhận kinh doanh của bọn họ lại bị Cát Trung Cường thiêu hủy, trong nội tâm làm sao phục? Mấy người này bắt đầu xô đẩy nhau.

Trong lúc xô đẩy, tay của Cừu đại gia đụng vào mặt của Cát Trung Cường một cái, làm cho Cát Trung Cường nóng tính đi lên trước vài bước, nâng chân lên đạp một cái, một cước đá vào bụng của Cừu đại gia. tay chân của Cừu đại gia đã già cả, làm sao chịu được một cước của Cát Trung Cường chứ, lảo đảo lui ra sau vài bước, hoàn toàn đụng vào lưng của Tần Mục.

- Xin lỗi xin lỗi.

Cừu đại gia không ngớt lời ho khan, nhìn qua Tần Mục xin lỗi. Tần Mục vươn tay nâng Cừu đại gia ngồi xuống, lúc này nói:

- Không có việc gì, bác ngồi xuống đi, từ tư!

Một tên liên phòng nhìn thấy Tần Mục cũng dám nhúng tay việc này, hung hăng càn quấy kêu lên:

- Tiểu tử, dám ảnh hưởng cán bộ chấp pháp, mày chán sống rồi sao, coi chừng tao tố mày cản trở công vụ!

- Ba!

Tần Mục vỗ bàn một cái, quay người tức giận nói:

- Tốt cho câu cán bộ chấp pháp, tôi muốn biết các người chấp pháp cái gì, ai cho phép sách nhiễu người dân!

Tần Mục khí thế rất thịnh, Cát Trung Cường ba người cũng hiển nhiên xé rách và thiêu hủy giấy chứng nhận của chính quyền, chuyện này đã làm Tần Mục tức giận rồi.

Cát Trung Cường vừa nghe giọng nói rất quen, trong nội tâm bất an hiện lên, giờ phút này thấy Tần Mục xoay người lại, nhìn thấy gương mặt thanh tú này, nhưng trong mắt của hắn càng giống như ma quỷ, đầu óc như bị cây to nện trúng, tai của hắn ông ông lên, bờ môi phát xanh run rẩy, nói không ra lời.

Hai tên liên phòng không biết thân phận của Tần Mục, thấy Cát Trung Cường không nói lời nào, còn tưởng rằng đang khảo nghiệm năng lực làm việc của bọn họ, từ trên lưng rút hai cây gậy ra. Bọn chúng chưa có tư cách mang gậy công an, nhưng cũng chuẩn bị gậy gộc, trong đó mới có lợi, đánh vào người thì bên ngoài không có tổn thương.

Trên mặt Tần Mục mang theo sát khí nồng đậm, hai mắt trừng trừng, cắn răng nói ra từng chữ:

- Như thế nào, còn muốn động thủ?

- Tiểu tử, mày thật liều lĩnh, đi theo bọn tao một chuyến, đi vào chúng tao cho mày ăn "Trái cây".

Một tên liên phòng quát lên.

- Ngăn cản chấp pháp, ỷ vào dạng chó hình người bọn mày, còn có thể làm gì Cường ca của bọn tao, chán sống rồi à!

Tên liên phòng khác không chịu yếu thế, thuận miệng nịnh bợ Cát Trung Cường một câu.

Con mắt Tần Mục híp mắt lại, nhìn qua Cát Trung Cường đang đần độn, cười lạnh nói:

- Đúng là chó không đổi tính ăn cứt!

Hai tên liên phòng nghe Tần Mục lại nói lời âm độc, đi lên vài bước muốn đánh Tần Mục. Tần Mục chắp tay sau lưng, cái eo thẳng tắp, Cừu Tiểu Thiền chỉ cảm thấy nội tâm mờ mịt, đang định đi lên kéo Tần Mục lại.

- Á... Dừng tay.

Cát Trung Cường từ trong ngây ngốc tỉnh táo lại, đầu đầy mồ hôi quát hai tên liên phong đang lao tới.

Hai tên liên phòng vốn định giáo huấn tên trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng này, lại bị Cát Trung Cường ngăn cản, song song quay đầu lại nhìn qua Cát Trung Cường, trên mặt hiện ra biểu lộ nghi hoặc. Một tên trong đó còn nói:

- Cường ca, làm gì mềm lòng vậy, không trừng trị thằng ranh con này, nó còn không biết Cường ca là ai đấy.

Cát Trung Cường lúc này lá gan rung động, đi lên vài bước đá vào mông của tên liên phòng, đá tiểu tử kia lảo đảo, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cát Trung Cường khom người cười mỉa nói:

- Tần hương trưởng, ngài tới đây ăn sáng à?

Những lời này vừa nói, lập tức làm cho mấy người này chấn kinh. Người nhà của Cừu Tiểu Thiền còn không biết, nhưng mà hai tên liên phòng thì biết đấy, Tần hương trưởng? Toàn bộ cái huyện Tây Bình này, xưng hô này cũng chỉ có bò cạp độc - độc nhất phần, Dược Mã Hương hương trưởng Tần Mục, có giao tình sinh tử với cục trưởng cục công an, là lãnh đạo trực tiếp của bọn chúng, cái nếu chuyện này Tần Mục nói một câu, vậy bọn họ chỉ ngồi uống trà mà thôi.

Tần Mục mặt lạnh nhìn qua, nhìn thẳng Cát Trung Cường không nói lời nào, chỉ cười lạnh. Cát Trung Cường mồ hôi ướt đẫm cảnh phục của mình, ngoài trời lạnh nhưng mà hắn lại cảm thấy nóng hầm hập, lại cẩn thận từng li từng tí nói ra:

- Tần hương trưởng, đây là hiểu lầm, chúng tôi sẽ đi, lập tức rời đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK