- Có lẽ. Tần Mục ah, lúc này anh lập đại công rồi, thị ủy đều chờ đợi khen ngợi của anh đấy.
Phó Ngọc Bình cũng nghe ra lời nói không hữu hảo của Tần Mục, chỉ cười nhạt xem nhẹ, tiếp tục nói:
- Cho anh tĩnh dưỡng trong quân đội là chủ ý của tôi, nếu anh xuất hiện trong bệnh viện, chỉ sợ người tới người đi cũng khiến anh khó khôi phục.
Tần Mục cười khổ nói:
- Nói thật, nếu nằm tại đó có người nhìn tới nhìn lui, tôi còn không bằng tỉnh lại.
Hắn dùng tư thế thanh niên giảo hoạt làm cách lui bước, còn lại chính là Phó Ngọc Bình cho Tần Mục lợi ịch. Mà lợi ích này khiến Tần Mục động tâm, nhưng không thể khiến Tần Mục mắc lỗi. Hắn lui một bước, Phó Ngọc Bình phải nhường một bước, tuy hắn là chủ , nhưng Phó Ngọc Bình cũng từ trong mắt Tần Mục nhìn thấy một con hồ ly giảo hoạt.
Nàng trầm mặc, nhẹ nhàng cầm lấy hoa quả bên cạnh, nàng cầm một quả trái cây lên, chậm rãi gọt da. Đây là thời gian cân nhắc, Tần Mục tự nhiên không có đi quấy rầy, cũng nhanh chóng suy nghĩ.
Phó Ngọc Bình muốn cái gì, đây là vấn đề phi thường trọng yếu, chỉ cần nhìn thấu được điểm này, có sự kiện kia. Tần Mục đang không thấu suy nghĩ của Phó Ngọc Bình cho nên mới xoắn xuýt.
Hai người đều động tâm tư, nghĩ đến nhược điểm của nhau. Trong tư tưởng của Tần Mục còn mang theo một chút tự giễu, không thể xem thường bất cứ nhân vật nào, có thể thủ ở vị trí chủ tịch này, làm sao là nhân vật đơn giản chứ. Cũng bởi vì hiện tại có loại tính tình này làm cho nội tâm của Tần Mục trong như nước. Hắn kiếp này có hậu trường là Tần lão gia tử, hắn không có hưởng thụ qua bối cảnh cao như vậy, làm việc tự nhiên nhiễm một ít mùi vị quan tam đại (Quan đời thứ ba). Trong đó có tồn tại may mắn, là vương bài trong tiềm thức của hắn, cho dù Tần lão gia tử dưỡng lão ở kinh thành. Hắn cũng hiểu được Tần lão gia tử tất nhiên còn một tay ẩn dấu, chỉ cần Tần Mục có một điểm làm Tần lão gia tử không hài lòng, hắn sẽ không bộc lộ người đó ra, thậm chí vào lúc lâm chung cũng có thể mang tất cả lực lượng giao cho người đó.
Tần Mục khẳng định chuyện này, lập tức run sợ cả kinh, hắn thậm chí có thể tưởng tượng nếu như người mà lão gia tử bồi dưỡng cầm gậy chỉ huy của lão giả tử, chèn ép đầu tiên không phải người khác, chính là Tần Mục hắn. Người nọ tuyệt đối sẽ không cam tâm làm một quân cờ, mà là phải sửa màu cờ của cả một hệ.
Động tác của Phó Ngọc Bình rất chậm chạp, Tần Mục tâm tư cũng thật nhanh, hai người ngẫu nhiên giao hội ánh mắt với nhau, đều lóng lánh ẩn ẩn hỏa diễm.
Qua trong chốc lát Phó Ngọc Bình đem gọt da trái cây xong, da của quả trái cây liền một đường, chính giữa không có đứt gãy. Nàng chậm rãi đặt vỏ trái cây vào trong mâm, đứng lên đi tới bên cạnh Tần Mục, đem hoa quả đưa cho Tần Mục, lời mang hai hàm nghĩa:
- Thường xuyên gọt cho nên có thói quen. Tuổi của anh không kém gì con của tôi, hiện tại nó vẫn còn làm cho mẹ của mình lo lắng, nhìn anh xem, nó kém anh thật xa.
Phó Ngọc Bình đang nhắc nhở Tần Mục, Cửu Giang loạn cục này Tần Mục không được can thiệp, hãy mau bứt ra là được rồi. Tất cả lợi ích chính thức ở Cửu Giang hoặc là nói Giang Bắc, cấp bậc của Tần Mục vẫn kém quá xa, tranh thủ thời gian bứt ra, giao chuyện này cho Phó Ngọc Bình đi thao tác, Phó Ngọc Bình cũng nhớ kỹ đại nhân tình của Tần Mục, ngày sau sẽ trở thành dao trong tay Tần Mục. Đây chính là yếu thế, đồng thời lại mang theo cách nói không cho cãi lại, Tần Mục có chút nhíu mày, cầm hoa quả và nói:
- Kỳ thật rất nhiều dinh dưỡng nằm ở vỏ trí cây, rửa một chút là ăn được rồi.
Ý của Tần Mục nói những lời này là nói cho Phó Ngọc Bình, đây mình ra ngoài không có chút ý nghĩa. Chuyện này báo lên thì Tần Mục tự nhiên sẽ được ngợi khen, điểm khác là có ít người sẽ không may, nhất là thời điểm tổ hiệp tra xuống, không may đầu tiên là thị ủy.
Cho nên Phó Ngọc Bình cần là ca tụng công đức quảng bá rùm ben, Tần Mục cần chính là lợi ích chân chính, mà không phải cái gọi "Ngày sau" trên miệng. Cửu Giang và Quảng Châu cách nhau không xa, nhưng nếu không phải tình huống đặc biệt, có rất ít qua lại xuất hiện, dù tới trong tỉnh cũng khó xuất hiện gặp mặt.
Phó Ngọc Bình khẽ cười, lắc đầu nói ra:
- Cái này nếu chưa đủ, trong chốc lát tôi gọt thêm cho anh.
Hai người ngôn từ giao phong, đều thử thăm dò mấu chốt của đối phương. Tần Mục không biết Phó Ngọc Bình đang nghĩ cái gì, Phó Ngọc Bình cũng không hiểu tư tưởng làm quan của Tần Mục là cái gì, hai người không thể xé da mặt hỏi thăm, chỉ có thể dùng ngôn từ quanh co thăm dò.
Loại giao phong này Tần Mục có chút chóng mặt, đầu bắt đầu đau đớn. Hắn vươn tay xoa xoa huyệt Thái Dương, chợt nghe được Phó Ngọc Bình nói:
- Chấn động não nhỏ không ảnh hưởng tới công tác, nhưng nếu như nghiêm trọng thì phiến phức đấy, thay cái đầu đâu có được.
Những lời này đã nói rất rõ ràng, động tác của Tần Mục ngừng lại. tâm tư của Phó Ngọc Bình thì ra vẫn phóng ở thành phố Cửu Giang, xem ra nàng có cảm tình thâu hậu với Cửu Giang. Theo những lời này phân tích ý tứ, Phó Ngọc Bình dĩ nhiên đang muốn lợi dụng chuyện Cửu Giang tác ra thực tế ở Giang Bắc, đây là thành phố trực thuộc trung ương. Tần Mục không thể tin được nữ nhân này dã tâm lớn như thế, nhưng không phải không tin, có Chu quân trưởng ủng hộ, cho dù quân chính ở riêng, nhưng mà có quân đội quan trọng ủng hộ thành phố trực thuộc trung ương cũng không phải rất khó khăn.
Vấn đề ở chỗ chuyện này khó tới cỡ nào. Hoặc là Phó Ngọc Bình cần tình thế bên trên, nhưng trên thực tế nó đã thoát ly rồi. Tần Mục vỗ vỗ cái trán, nhẹ giọng nói:
- Nhiệm vụ ở Quảng Châu rất nặng, giao lưu online vẫn chưa tiến hành. Phó thị trưởng, lúc nào thông tri lái xe của tôi một chút, bảo tôi có thể nhanh chóng quay về công tác, cả ngày nằm thế này không thể làm ra thành tích.
Tần Mục cuối cùng vẫn lựa chọn đề nghị của Phó Ngọc Bình, đem lợi ích "Ngày sau" phân phối. Phó Ngọc Bình mỉm cười phi thường ôn hòa, nói ra:
- Công trình đập lớn ở Cửu Giang này thật sự làm cho người ta lo lắng, có ít người chung quy phải chịu trách nhiệm.
Nàng nói những lời này cho thấy chuyện này không hề chỉ dừng ở vinh dự Cửu Giang hoặc là nhân viên lên chức, có ít người phải đi vào nhà giam. Về phần muốn người vào nhà giam là ai, trong lòng hai người đều hiểu, lúc này Dương hệ gặp không may rồi, cả Giang Bắc rung chuyển là kết cục đã định.
Tần Mục cắn trái cây một cái, gật gật đầu nói ra:
- Rất ngọt.
Phó Ngọc Bình cũng cười rộ lên, nói ra:
- Tần bí thư, anh nghỉ ngơi thật tốt, qua mấy ngày chỉ sợ công việc bận rộn, rất nhiều người đều phi thường quan tâm anh đấy.