Trên tờ báo khá nổi tiếng của Châu Nghiễm, đăng một ảnh chụp thật lớn. Ở trong tấm ảnh, Tần Mục kéo tay một cô gái đang đi nhanh trên đường, từ ánh mắt cùng vẻ thẹn thùng của cô gái, ai cũng nhìn ra được Tần Mục có quan hệ không tầm thường với cô gái kia.
Cho dù chỉ nắm tay, cũng là sai lầm chính trị. Nhất là lúc Tần Mục bị vây ở nơi đầu gió, sao lại không tránh né quần chúng, lại không biết kiểm điểm như vậy? Chẳng những Phương Chấn Bang cầm báo chí mờ mịt, ngay cả đại lão trong tỉnh đều gọi điện thoại tới, dặn Phương Chấn Bang phải tìm hiểu rõ ràng sự tình trước khi nghỉ tết, nếu không tỉnh ủy phải phản ứng với thủ đô, thay đổi phó chủ nhiệm căn cứ thực nghiệm.
Phương Chấn Bang thật căm tức, xem trên báo chí đều đưa tin gì. Từ bình luận có thể thấy được, phóng viên đưa tin không mâu thuẫn gì với Tần Mục, mà hoàn toàn đứng ở lập trường công chính tiến hành trình bày hình ảnh. Trong đưa tin có nói, Tần Mục cùng cô gái kia đứng trên đường lớn với thái độ mờ tối, hơn nữa còn cùng nhau đến quán vỉa hè ăn thịt nướng, thần thái thân mật, biểu hiện phi thường thân thiết. Ngoài ra còn nói cô gái kia mang theo khăn tay tự mình giúp Tần Mục lau mặt.
Đến cuối cùng còn đưa tin, nên tiến hành giám sát phẩm chất của một vài nhân viên công vụ.
Báo chí như vậy mà cũng phát hành, rốt cục Hình Bảo Bình làm ăn kiểu gì không biết? Tần Mục là cán bộ tuổi trẻ điển hình của Châu Nghiễm, báo chí như vậy sao có thể cho phép phát hành? Phương Chấn Bang trực tiếp gọi Hình Bảo Bình đến phát hỏa, Hình Bảo Bình cũng thật ủy khuất. Chủ biên kia là một người ổn trọng, tin tức hơi có chút mẫn cảm cũng sẽ không cho phép đăng tin, hôm nay sao lại động kinh như vậy, chơi liền chơi lớn.
- Tra, một ngày thời gian đem ngóc ngách chuyện này đều tra rõ ràng.
Phương Chấn Bang vỗ bàn phát tiết lửa giận, rốt cục là ai muốn làm Tần Mục? Nếu Tần Mục có chuyện, mặt mày Phương Chấn Bang cũng rát bỏng, ai bảo hắn là người dẫn đầu của Tần Mục, là Bá Nhạc của hắn?
Tần Mục ủy khuất, hắn từng hạ bộ cho người khác, người khác cũng hạ bộ cho hắn, âm mưu quỷ kế hắn đã thấy nhiều, đây là lần đầu tiên nhìn thấy mưu kế làm hắn dở khóc dở cười. Cho dù muốn nắm bắt đuôi sam của hắn, đổi lại cô gái khác có lẽ làm Tần Mục đau đầu, nhưng Tần Mục luôn phi thường lưu ý trong phương diện này, dù là lúc đi ra ngoài cùng Tây Môn Nhạn hoặc Tina. Tây Môn Nhạn cùng Tina hữu danh vô thực trong quân khu, Phương Chấn Bang cũng biết, tuy rằng khi Tần Mục trình hồ sơ bên Bộ tổ chức có trình ảnh chụp của Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng, nhưng có mấy người biết được cô gái hắn dắt tay chính là vợ chính thức có cưới hỏi đàng hoàng của hắn?
Có người thích chơi dư luận sao, như vậy phải chơi vui một chút. Bây giờ Tần Mục còn treo danh nghĩa phó cục trưởng cục cán bộ, dù sao trong cục có thêm hắn không nhiều, thiếu hắn không ít. Cho nên Tần Mục không đợi bên thành ủy truyền qua tin tức, đã liên hệ cục trưởng Diêm Bỉnh Khoan cục cán bộ, thương lượng đã sắp đến tết, có cần đi ủy lạo cho các lão cán bộ hay không.
Từ sau khi Trương Á quan hệ với Văn Nhập Hải, Diêm Bỉnh Khoan cũng nhận được ưu đãi, đối với Tần Mục luôn kính sợ lẫn cảm kích. Tần Mục vừa hỏi thăm, lão đầu tử liền đồng ý, nói hàng năm cục cán bộ đều có hình thức như thế, nếu như Tần chủ nhiệm không vội, cũng có thể đại biểu cục cán bộ đến thăm nhà các vị lão cán bộ một chút.
Tần Mục cầm điện thoại cười nói:
- Diêm cục trưởng, bệnh hình thức dĩ vãng chúng ta không nói, các lão cán bộ đã tích cực xây dựng cho Châu Nghiễm, chúng ta uống nước không thể quên người đào giếng. Tôi nghĩ không bằng như vậy, chúng ta mở một buổi tiệc trà cho các vị lão cán bộ, sau đó tặng phúc lợi, ngài thấy thế nào?
Đào tiền nhà nước, lại kiếm thanh danh cho mình, ý nghĩ này của Tần Mục rất có mục đích. Diêm Bỉnh Khoan cũng từ trong vị trí trọng yếu đi tới, rất rõ ràng chiến tích đối với người trẻ tuổi như Tần Mục trọng yếu như thế nào. Nếu Tần Mục đánh danh nghĩa thương lượng, vậy đã cho Diêm Bỉnh Khoan có lý do kiếm chút tiền trinh nửa công khai, nhưng còn được Tần Mục bảo hộ, vạn nhất có người rỗi rảnh đi kiếm chuyện với cục cán bộ, vậy sẽ có Tần Mục đi gánh vác.
Hai người thương thảo chốc lát, chuyện này liền quyết định. Tần Mục đề nghị tổ chức tiệc trà trong khu Kỳ Lân có phong cảnh tốt nhất, Diêm Bỉnh Khoan không phản đối, sau khi cúp điện thoại liền thu xếp thông tri cùng bố cục dự tiệc.
Tần Mục gọi điện thoại xong, lại gọi cho Hàn Tuyết Lăng, nói mình xảy ra chút chuyện, muốn nàng quay trở lại một chuyến.
Thời gian Nguyên Đán hai người như keo như sơn, Hàn Tuyết Lăng đi rồi vẫn không ngừng lưu luyến, Tần Mục vừa gọi điện thoại nàng cũng không hỏi nguyên nhân, trực tiếp lên máy bay trực thăng trở lại, quả nhiên hành động như gió.
Làm xong bố trí, Tần Mục chờ đợi ý kiến bên thành ủy. Thẳng tới khi tan sở, cũng không nghe bên kia truyền ra động tĩnh gì. Hắn thoáng suy tư, liền hiểu được hương vị bên trong. Báo chí kia khẳng định đã bị Phương Chấn Bang xem qua, hắn không trực tiếp tìm mình nói chuyện chính là cho mình thời gian hòa hoãn xung đột, nếu sự tình tới ngày hôm sau còn chưa giải thích, chỉ sợ Phương Chấn Bang cũng không chịu được.
Sau khi tan sở, Tần Mục nhận được điện thoại của thư ký Phương Chấn Bang, nói muốn mời Tần Mục dùng cơm. Đệ nhất thư ký Châu Nghiễm mời dùng cơm, theo đạo lý chính là nâng cao Tần Mục, nhưng Tần Mục không cảm thấy như vậy, tự nhiên phải chuẩn bị chút lòng thành gặp mặt đệ nhất thư ký trong khách sạn của Vân Băng.
Dùng chút quà tặng nhỏ thăm dò tin tức của thư ký, nghe nói buổi trưa Phương Chấn Bang phát hỏa, ngay trong thời khắc mấu chốt hạng mục nhà máy tinh viên sắp xây dựng, hắn không chấp nhận được trong Châu Nghiễm có chút sơ xuất. Trong sự kiện đưa tin, Phương bí thư đã biết Tần Mục cùng vợ tản bộ trên đường, người trẻ tuổi biểu hiện thân thiết một chút có thể tha thứ. Nhưng dân chúng xem báo sẽ không nghĩ như vậy, ai biết vợ Tần Mục là ai? Bọn họ chỉ biết có một chủ nhiệm trẻ tuổi tên Tần Mục mà thôi, hiện tại tuôn ra vụ tai tiếng tình dục, lời đồn đãi trong dân chúng nói gì cũng không thể ngăn cản, nhiệm vụ chủ yếu của Tần Mục chính là trước khi sự tình khuếch tán phải tìm được kế hoạch xử lý ổn thỏa tốt đẹp.
Những lời này thư ký dùng ẩn hàm nói ra, lòng dạ Tần Mục biết rõ, hắn cũng sẽ không nói thẳng. Cho nên trong bữa ăn hai người vẫn nói chuyện kiểu mây mù dày đặc, nếu người ngoài nghe được nghĩ hai người đang nói tiếng lóng nghệ thuật mà thôi. Lễ vật của Tần Mục là đồng hồ có dấu móc, hắn cười nói với thư ký, đây là quà lưu niệm mà vợ hắn xuất ngoại công tác mang trở về.