- Bản kế hoạch này xếp đặt thiết kế vẫn rất không tồi, hơn nữa phân khu bố cục rất hợp lý, căn cứ vào tình hình xây dựng Phổ Thượng này rất chặt chẽ.
Hắn ngón tay tại bản kế hoạch bên trên đi qua, không nhìn tới Kim Bình Quốc sắc mặt, mà là phối hợp nói ra:
- Nhất là thiết kế này có điểm nổi bật, để cho tôi cảm thấy dụng tâm và độ cao của bản kế hoạch này.
Lời này nói ra khiến biểu hiện của Kim Bình Quốc hòa hoãn rất nhiều, Tần Mục đang chuẩn bị đáp ứng hắn. Hai tay của hắn bên dưới bàn trà nắm chặt, đây là phản ứng tự nhiên thắng lợi.
Tần Mục lại nhìn kỹ bản kế hoạch, trong mắt Kim Bình Quốc mang theo vài phần cao cao tại thượng. Khống chế thực quyền của Phổ Thượng thì thế nào, bản kế hoạch này là do cục quy hoạch và cục xây dựng thành phố cùng làm, ngay cả bí thư và chủ tịch cũng thảo luận qua trong hội nghị thường ủy, còn có thể có chỗ nào gây khó dễ sao?
Kim Bình Quốc nghĩ như vậy Tần Mục không thể cự tuyệt hắn, hết lần này tới lần khác Tần Mục nói "Nhưng mà" như đâm vào tim hắn, thay đổi bất ngờ khiến hắn đổ mồ hôi lạnh, mang theo kinh ngạc và không dám tin nhìn qua Tần Mục.
Tần Mục vẫn không có nhìn hắn, cúi đầu tự quyết định:
- Nhưng mà bản vẽ thiết kế này nói nơi nào cũng là bảo vật, lại chỉ cần đi vào Phổ Thượng là được.
Tần Mục lúc này ngữ khí ngưng trọng, nói:
- Chung quanh có ba khu phát triển công nghiệp nặng, Phổ Thượng không cần phải đi phân chén canh với các khu này làm gì. Khu công nghiệp nặng của Quảng Châu đã thành hình, Phổ Thượng không cần phải đi tham gia náo nhiệt, cũng không náo nhiệt nổi, Phổ Thượng nghèo, rễ nông a.
Vốn Kim Bình Quốc đã tới biên giới bộc phát, nghe Tần Mục khóc than đằng sau, lại cường lực đè tức giận xuống, giọng nói hơi run rẩy hỏi:
- Vậy Tần bí thư có ý thế nào?
Không phải Kim Bình Quốc không trầm ổn, mà là chiêu này của Tần Mục khiến cho người ta lo lắng, nếu như công trình vài trăm triệu, vài tỷ đang nằm trên đầu của mình lại bay đi tức thì, cho dù là người như Kim Bình Quốc cũng có thể không tức giận hụt hẵng sao? Không động đao ngay đã là cố gắng trầm tĩnh lắm rồi.
Tần Mục ân một tiếng, ngón tay vẽ một vòng lên bản kế hoạch, Kim Bình Quốc nhìn ra đây là nơi thiết kế nhà xưởng lớn. Ngón tay Tần Mục chỉ vào vòng tròn này, vững vàng nói ra:
- Trừ mảnh đất này cần phải giữ lại ra, những cái khác phải thay đổi.
Kim Bình Quốc hít một hơi khí lạnh, ánh mắt Tần Mục lúc này nhìn thẳng vào con số của cục xây dựng, đã nói rõ hắn biết rõ nơi phát ra của bản thiết kế, nhưng vẫn không chút do dự bác bỏ, chuyện này khiến Kim Bình Quốc nghi hoặc, trong lòng nóng tính vẫn áp xuống. Hắn phát giác được tâm của Tần Mục còn tốt hơn hắn, nếu không tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian bàn với hắn.
Tần Mục chậm rãi đứng lên, dùng điệu bộ thương lượng nói ra.
- Kim đổng sự, tôi đã xem qua bản kế hoạch của anh rồi, phi thường tốt, phi thường chuyên nghiệp. Nhưng mà mục tiêu của Phổ Thượng là tạo nên khu dân cư ở Quảng Châu, khu công nghệ cao, thậm chí là mở khu tiêu phí trọng điểm thứ hai ở Quảng Châu, loại thiết kế công nghiệp nặng này nên đặt xuống trước đã.
Nói xong, cao thâm mạt trắc cười rộ lên.
Tần Mục nói ra lời này là điểm tỉnh Kim Bình Quốc. Khu công nghiệp nặng là trong thành phố chú ý tới, đạt được nhiều thuế giao cho thành phố, không có quan hệ lớn tới Phổ Thượng, còn nếu như kiến thiết khu tiêu phí, nhất là khu tiêu phí cao cấp, đừng nói các thu nhập khác, tựu chỉ cần thu thuế cũng đủ cho Phổ Thượng ăn chảy mỡ. Tần Mục tâm tư thật sự âm u, có tư thế ông chủ, toàn bộ nằm trong lòng của hắn, sợ người khác phân ngon ngọt đi. Hắn nói như vậy đã biết rõ Kim Bình Quốc cũng hiểu đạo lý trong đó, đến lúc đó một khi Kim Bình Quốc nhập cục, chỗ tốt không dừng lại trên xây dựng kiến trúc.
Kim Bình Quốc động tâm, cho dù là kẻ đần cũng bị Tần Mục miêu tả cục diện hấp dẫn. Ba khu khác đã sản xuất rồi, mà Tần Mục làm tiêu phí, làm việc cực nhọc vì cái gì, còn không phải là vì ăn mặc ở tốt sao, càng tìm kiếm thoải mái dễ chịu, chơi càng vui sao khu kiếm tiền à? Cũng không phải chỉ có khu công nghiệp nặng mới biết kiếm tiền, không có tiêu phí thì làm sao thu thuế?
- Vậy tôi phải bảo bọn họ sửa?
Kim Bình Quốc thăm dò nói một câu.
- Sửa thôi, nên làm cẩn thận mới tốt.
Tần Mục gật gật đầu, những lời này là biến tướng thừa nhận, Kim Bình Quốc có thể nhập cục, nhưng phải dựa theo suy nghĩ của Tần Mục mà nhập cục.
Thời gian còn lại chỉ còn lại thảo luận ngắn gọn, Tần Mục thoáng lộ ra chỉnh thể của Phổ Thượng và bố cục cùng hướng phát triển, làm cho Kim Bình Quốc tâm tư càng ngày càng thấy tiến cảnh mỹ hảo trong đó. Hai người rời khỏi phòng trà, Kim Bình Quốc vội vàng cáo biệt Tần Mục, sau đó vội vàng chui vào chiếc Mercedes, lại vội vàng rời khỏi, Tần Mục lúc này mỉm cười vì mưu kế thực hiện được, cầm lấy điện thoại nói ra:
- Lưu đại ca, đừng vội a, tới đón tôi đi, đưa tôi vào bệnh viện.
Kiến thiết thành thị, nói thật Tần Mục cũng không đặt trong lòng, lần này Phổ Thượng chưa từng đã có, Tần Mục có chút sứt đầu mẻ trán. Kế hoạch làm ra xong thì khâu xét duyệt phía sau càng đau đầu hơn, cho dù Phương Chấn Bang vung tay lên, toàn lực ủng hộ kế hoạch Phổ Thượng, đám tiểu quỷ trong phòng vẫn nhảy ra, chính sách có rất nhiều quy củ, Tần Mục không thể có Phương Chấn Bang ủng hộ thì không biết mình họ gì, nên đi chương trình, nên lôi kéo quan hệ thì phải làm như thường. Hơn nữa hắn còn phải chú ý để không bị người ta cầm tay, trong chiến đấu phe phái, một khi mượn cớ quá nhiều, Phương Chấn Bang cho dù muốn bảo vệ cũng không thể có quá nhiều thiên vị.
Huống chi Phương Chấn Bang chỉ nói lý ủng hộ Tần Mục đi làm, trên thực tế lại bày mê hồn trận, làm cho không ít người đầu óc choáng váng, sờ không rõ Phương Chấn Bang ý tứ ở đâu. Đây cũng là chỗ gừng càng già càng cay, thành thật sẽ không chơi cái gì chấn động tiểu xiếc. Tần Mục cũng biết rõ, nếu như Phương Chấn Bang thái độ không rõ xác thực, Quốc Thụy Tường đưa ra cành ô liu thì hắn sẽ không chút do dự đầu nhập vào trận tuyến của Quốc Thụy Tường.
Có Kim Bình Quốc ở trong quay vòng, có không ít lời có thể thông qua Kim Bình Quốc đưa tới. Rất rõ ràng Kim Bình Quốc tâm tình biến hóa thật nhanh, làm việc lộ ra chút vội vàng xao động, Tần Mục hoàn toàn nắm giữ tiết tấu tâm tình của Kim Bình Quốc, cho dù Kim Bình Quốc phục hồi tinh thần lại, lại tỉnh ngộ đã biến thành viên đạn bay cao vút, muốn quay đầu cũng không được. Một khi vung ra thì chính là độc xà nuốt người, chỉ biết càng lún càng sâu.
Tần Mục nằm trong bệnh viện, tâm tư chảy xuôi. Thời điểm gặp mặt Lưu Đại Hữu thì vẫn câu nói lúc trước, làm cho hắn có chút cảm thán.