Đi ra khỏi văn phòng Tần Mục, Văn Nhập Hải hung hăng siết chặt nắm tay. Tần Mục không trách mắng, chỉ nói với hắn nếu có chuyện gì nhất định phải xử lý thì xin nghỉ, đừng để cho những việc vặt khác làm chậm trễ công tác. Lời này nói ra lại không rõ ràng, đơn vị cơ quan đều là như vậy, huống chi là nha môn nước trong. Trong lời của Tần Mục còn lộ ra ý tứ chưa thất vọng đối với Văn Nhập Hải, chẳng qua bản thân hắn nhất định phải nâng đủ tinh thần ứng phó chuyện kế tiếp, là lừa hay là ngựa, phải xem lần này.
Phải xem lần này hắn có thể gắt gao quay chung quanh Tần Mục hay là ở lại cục cán bộ phụng dưỡng người già, thì xem lần này hắn có thể làm cho Tần Mục hài lòng hay không. Văn Nhập Hải biết rõ chuyện của mình, cần đánh một trận khó khăn, làm cho gia đình vợ cũ phải nhìn lên, hắn không lo lắng hết lòng thì không được. Hắn đi qua văn phòng, nhìn nhìn bên trong, Trương Á đang ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật.
Vì em! Trong lòng Văn Nhập Hải tự nhủ, không quay đầu lại rời khỏi cơ quan.
Giờ phút này Lưu Đại Hữu đang vô cùng sốt ruột, cấp trên liên tục thúc giục, muốn hắn phá án trong thời hạn nhất định, bên Tần Mục lại không cấp tin tức chuẩn xác. Kỳ thật làm quan đều như thế, dùng đến người nào thì xưng huynh gọi đệ dễ thương lượng, đợi khi người gặp phiền toái, cũng cảm giác đó là liên lụy, hận không thể ném ra thật xa, không muốn dính líu chút nào. Dựa theo nhận thức của Lưu Đại Hữu đối với Tần Mục, Kim Bình Quốc giúp Tần Mục mở ra cục diện Phổ Thượng, Tần Mục không phải kẻ qua sông đoạn cầu. Nhưng theo tình huống hiện tại quả thật có chút nguy cơ, Tần Mục tùy tiện nhúng tay không khỏi sẽ bị người nắm chuôi, đây là Tần Mục muốn bo bo giữ mình trong hoàn cảnh đầu sóng ngọn gió.
Nhưng tình hình này thật sự làm khổ chính hắn! Lưu Đại Hữu mở miệng mắng, cũng không biết mình đang mắng ai. Lúc này bên ngoài có người gọi điện báo, nói có một người tên Văn Nhập Hải bên cục cán bộ đến tìm hắn.
Lưu Đại Hữu vỗ trán, chân mày liền giãn ra. Lúc Tần Mục vừa đến cục cán bộ, Văn Nhập Hải thường xuyên đảo quanh hắn, hiện tại đã xem lệnh của Tần Mục như thiên lôi sai đâu đánh đó, nếu hắn đến đây nói không chuẩn là mang theo lời nhắn của Tần Mục. Mặt ngoài Tần Mục không thể nhúng tay, cũng không có nghĩa hắn không có cách ứng phó.
Lưu Đại Hữu có thể khẳng định Tần Mục phái Văn Nhập Hải đến nói rõ Tần Mục phi thường xem trọng chuyện này, cũng nói rõ Tần Mục đều không muốn buông tha cả hai người, hắn đều muốn cứu họ.
Ai ngờ khi Lưu Đại Hữu gặp Văn Nhập Hải, phát hiện lại không như hắn suy đoán. Văn Nhập Hải luôn nói ra những lời xu nịnh, nhưng rốt cục nên làm sao giải quyết chuyện của Kim Bình Quốc lại không có lời ám chỉ. Lưu Đại Hữu không phải người giấu được tâm cơ, nghe Văn Nhập Hải nói liên miên không dứt, hắn có chút không kiên nhẫn, cau chặt mày nói:
- Tiểu Văn, hiện tại tôi có vài vụ án đang bề bộn, nếu không có chuyện gì trọng yếu thì hôm nay ngừng ở đây đi.
Trong lòng Văn Nhập Hải lộp bộp, chính mình còn chưa kịp tống xuất lễ vật, chẳng lẽ Tần Mục không đánh tiếng gió trước? Hiện giờ nghe Lưu Đại Hữu nói như thế, Văn Nhập Hải cảm giác có chỗ nào không đúng, vội vàng điều chỉnh tâm tình nói:
- Lưu đại đội trưởng, khi tôi đến Tần chủ nhiệm có dặn tôi, nói buổi tiệc tối mai hắn bởi vì có việc công nên không đến được nữa.
Trong lòng Lưu Đại Hữu kinh ngạc, hiện tại mỗi ngày hắn đều tan sở về nhà, nào dám kết giao quan hệ với đơn vị nào khác. Cấp trên đang chuẩn bị nắm đuôi sam của hắn đâu, hắn luôn đi đứng thật cẩn thận. Vẻ nghi hoặc trên mặt hắn vừa hiện ra, Văn Nhập Hải liền nhận thấy, trong lòng thầm kêu một tiếng, Tần Mục rõ ràng chơi trò bí ẩn cho người suy đoán thôi. Hắn cân nhắc lên, chỉ sợ Tần Mục có chuyện đau đầu liên hệ tới Lưu Đại Hữu, cũng không lộ ra ý tứ muốn tham dự, cho nên đem bản thân mình đặt ra tiền tuyến.
Đối với phán đoán của mình Văn Nhập Hải phi thường có tự tin. Nếu hiện tại đã phá giải vấn đề của Tần Mục, vậy nên giải bài thi thế nào phải để Tần Mục đến bình phán. Nghĩ tới đây, Văn Nhập Hải lại nhanh chóng nói:
- Nhưng tôi đã nói với Tần chủ nhiệm, Lưu đại đội mời khách là thành ý, lãng phí không tốt, không bằng đổi thành cục cán bộ ra mặt tổ chức liên hoan cùng nhau thôi.
Lưu Đại Hữu khoát tay nói:
- Được rồi, liên hoan cái gì, hiện tại tôi bề bộn vô cùng, trong mắt chỉ có quả đào bạc, quả táo vàng, không đi không đi.
Ánh mắt Văn Nhập Hải sáng lên, Kim Bình Quốc nhiều ít được xem là danh nhân Châu Nghiễm, là nhân vật điển hình từ đen chuyển trắng. Lưu Đại Hữu nói ra lời này, ý tứ là ám chỉ cục công an thành phố chuẩn bị bắt Kim Bình Quốc? Hắn có nghe nói, quan hệ giữa Kim Bình Quốc cùng Tần Mục rất tốt, bên trong công trình đầu tiên của Phổ Thượng, Kim Bình Quốc chính là người dẫn đầu.
Tâm tư của hắn vừa động, đã suy nghĩ cẩn thận mấu chốt bên trong. Lưu Đại Hữu phải tìm Kim Bình Quốc phiền toái, lòng bàn tay hay lưng bàn tay đều là thịt, Tần Mục đương nhiên cần tránh hiềm nghi. Bên trong chỉ sợ còn có ý tứ của mặt trên, điều này làm Tần Mục thần hồn nát thần tính, trái tim Văn Nhập Hải cấp tốc nhảy lên, bởi vì hắn đã phát hiện được đại lộ kim quang tiến lên dòng chính. Về phần có thể bước lên hay không, phải xem cách giải bài thi của mình có làm Tần Mục hài lòng hay không.
Trong lòng đã có sẵn ý tưởng, Văn Nhập Hải không còn lo sợ. Hắn đưa tay vào túi áo muốn lấy ra thuốc lá Trung Hoa nhịn đau mua xuống, nhưng không ngờ vì kích động lại đem thuốc lá Hồng Mộc mình hút hàng ngày lấy ra. Thuốc lá này hút không tốt, có đôi khi hút nửa điếu đã tắt, nhưng hương vị rất nồng, thật thích hợp cho người bị nghiện thuốc.
Sắc mặt Văn Nhập Hải nhất thời xấu hổ, loại sai lầm này nếu là ở bình thường hắn căn bản không thể xuất hiện, nhưng trong lòng luôn canh cánh chuyện vợ ly hôn cho nên có chút thất thần. Hắn đang không biết phải làm sao, Lưu Đại Hữu nhất thời cười ha ha:
- A, nhìn xem, tuổi còn trẻ đã có kỹ năng như vậy. Vừa lúc thèm loại thuốc này, anh cũng đừng lấy gói thuốc này về đi, toàn bộ lưu lại cho tôi.
Văn Nhập Hải ngây ngẩn cả người, lập tức hiểu được vị Lưu đại đội nhìn qua thật hào phóng kia kỳ thật tâm nhãn không ít. Hắn cố ý dùng khói thuốc kéo gần khoảng cách, thoạt nhìn vẫn có hi vọng. Hắn vội vàng châm thuốc cho Lưu Đại Hữu, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Lưu Đại Hữu khi rít vài hơi thuốc, liền hạ giọng nói: