Loại cảm giác được bảo hộ làm lòng Tần Mục thật ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy kinh hãi. Nếu chỉ dựa vào lực lượng của lão gia tử, đợi sau khi lão gia tử trăm tuổi, chỉ sợ hắn sẽ biến thành mục tiêu công kích. Lão gia tử chỉ sợ nhìn thấy rõ điểm này, mới tự lui ra, để cho tâm tư của thủ trưởng số một không còn đặt ở trên thân đời sau của Tần hệ, ít nhất là thiếu đi cảnh giác.
Gừng càng già càng cay. Tần Mục biết mình nhìn ra điểm này còn chưa đủ toàn diện, nhưng chỉ điểm này đủ làm cả người hắn run rẩy, lão gia tử luôn chiếm vị trí phó chủ tịch quân ủy không buông, không phải vì ông lưu luyến quyền thế, mà là muốn dùng vị trí kia làm giao dịch mà thôi.
Sau khi Cao Phái đi nhậm chức, thành phố địa cấp phát đạt quan trọng nhất Bắc Liêu lại nắm trong tay Quý Thu, việc này nói rõ một vấn đề, Tần hệ ở Bắc Liêu lại là lực lượng có trọng lượng nhất trong Bắc Liêu. Về phần bí thư tỉnh ủy Bắc Liêu…trong lòng Tần Mục cười lạnh.
Chính sự như thế, hơn mười ngày nay mỗi ngày Tần Mục đều nhận được tin tức, lão gia tử giống như lộ ra với hắn có người đang chơi cờ, cho nên khi phong ba vừa hiện Tần Mục đã bắt đầu dụng tâm học tập. Lão gia tử dùng vị trí của mình sinh động giảng thuật cho Tần Mục nhìn thấy sự thỏa hiệp, tương đối, ích lợi, mâu thuẫn cùng đủ loại vận dụng trong chính đàn, tuy rằng chỉ mười ngày thời gian, Tần Mục lại cảm thấy cộng lại hai đời của mình cũng không được phong phú như thế, lịch duyệt càng ngày càng tăng lên, quan sát quan trường chi đạo càng thêm khắc sâu vạn phần.
Động tác của lão gia tử là cái nhìn đại cục, ở mặt ngoài không quan hệ đến Tần Mục, nhưng xem như trải đường cho hắn trong tương lai. Đường trải tốt, làm sao đi con đường này phải do chính hắn lựa chọn, hắn luôn suy nghĩ về chuyện tương lai, không ngừng sửa chữa báo cáo.
Rốt cục, vào ngày 20 tháng 5, báo cáo tiêu đề “Luận bong bóng nước kinh tế thị trường cùng khủng hoảng kinh tế Châu Á”, tiêu đề phụ là “Những điểm cần chú ý khi cải cách mở ra” thông qua tay lão gia tử được đưa lên trên. Tên của Tần Mục lại khiến các thế lực trong thủ đô phải chú ý.
Làm phản! Ở thời khắc kinh tế thị trường phát triển, ở thời khắc trình độ cuộc sống sản xuất trong cả nước không ngừng phát triển, ngôn luận của Tần Mục nhất thời biến thành địa phương trút xuống hỏa lực của mọi người. Nếu nói trong phát triển kinh tế xuất hiện chỗ nhầm lẫn thì không thể tránh được, lão lãnh đạo đã nói qua, bây giờ đang vuốt đá qua sông. Nhưng đầu đề chủ yếu lại mang theo ngôn luận suy đoán Châu Á bị khủng hoảng kinh tế, điều này đúng là phá hỏng sự nện bước hài hòa phát triển. Tần Mục là ai, hắn từng dựa vào một phần bản thảo đi lên ánh mắt tầng cao nhất, trong những cán bộ thủ đô cũng có danh khí, nhưng phần báo cáo lần này của hắn thật sự nghe rợn cả người, dù là chuyên gia kinh tế quyền uy trên thế giới cũng không làm ra suy đoán như vậy, một khoa trưởng Bộ tin tức đã dám nói ẩu nói tả sao?
Báo Đảng bắt đầu tranh luận kịch liệt, người ủng hộ Tần Mục thì ít mà bác bỏ thì nhiều, dần dần bắt đầu hình thành một cỗ gió lốc, tùy thời có thể cuốn lấy Tần Mục mình đầy thương tích.
Nhưng Tần Mục vẫn vững như Thái Sơn, không kinh hãi không giận dữ. Phần báo cáo này hắn nhất định phải đưa ra, dù bị chê trách cũng nằm trong dự liệu của hắn. Hắn không cần dựa vào báo cáo đạt được điều gì, chỉ làm cho người khác có được ý thức phòng bị thì tốt hơn, sắp tới khi nền kinh tế bị đập vào, Tần Mục lựa chọn bỏ qua vinh nhục cá nhân. Lão gia tử từ chối cho ý kiến với cách làm của Tần Mục, đúng như lời ông đã nói chỉ làm chút sự tình cuối cùng cho hắn, dùng cách nói của lão gia tử, bảo dưỡng tuổi thọ mới là điều thoải mái nhất.
Đây không phải là ném bỏ, mà là rèn luyện con cháu thực sự. Giống như Dương lão gia tử, vì đời sau thấp thỏm lo lắng, đến cuối cùng nằm trên giường bệnh cũng phải lo lắng toàn cục, Tần lão gia tử đối với hành vi này thật sự dè bỉu, vừa khinh bỉ Dương lão gia tử đồng thời còn đau lòng vì chiến hữu. Phe phái tranh chấp thì hai người không thể gặp mặt, có lẽ khi nào Dương lão gia tử buông gánh nặng, hai người mới có cơ hội cùng nhau uống rượu ôn lại những năm tháng sóng vai chiến đấu ngày xa xưa.
- Anh thật sự là dám nói ah.
Trong tòa lầu hai tầng nhỏ nằm tại Kinh Giao, Vân Băng chậm rãi quấy cà phê vẻ mặt u oán nhìn Tần Mục.
Tần Mục xòe xòe tay, bất đắc dĩ nói:
- Nói với một mình em thì em lại không tin, hiện tại anh đã đem sự tình trực tiếp thống lên mặt trên, lần này em đã biết anh không nói chuyện giật gân dọa nạt em rồi đi?
- Không nói chuyện giật gân? Hiện nay trong thủ đô đều bị báo cáo của anh làm rối loạn.
Vân Băng liếc nhìn Tần Mục nói:
- Mấy ngày nay cha của em sầu não muốn chết, cũng không biết anh là ngốc hay là khôn lanh, khó được hồ đồ, những lời này lẽ ra anh phải lý giải thấu đáo hơn em đi.
- Khó được hồ đồ, quả thật khó được hồ đồ.
Tần Mục lắc đầu, đổi đề tài nói:
- Cha của em không gọi anh gặp ông ấy đi?
Một đoạn thời gian trước vốn Tần Mục nên đến Vân gia làm khách, nhưng bởi vì Tần lão gia tử đột ngột phát động, thế cục thủ đô thật khó phân biệt, Vân Thiên Nhạc không dám mạo hiểm cho nên không gặp mặt hắn, Tần Mục cũng vui vẻ thoải mái. Chuyện làm của hắn hiện tại chỉ có hai việc chủ yếu, giúp lão Mã bắt đầu khởi công xây dựng con phố kia, lấy ra một bộ phận tài chính sau đó chạy khoản vay ngân hàng, cuối cùng làm chứng minh bất động sản, viết tên của Vân Băng, điều này làm Vân Băng vô cùng giật mình. Một sự kiện khác chính là chỉ đạo tình huống trò chơi Hoa Hạ đưa vào hoạt động.
Đối với việc Tần Mục đưa tới chứng minh bất động sản, Vân Băng vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười, lúc ấy lắc giấy chứng nhận, như cười như không hỏi Tần Mục làm vậy có tính là bao nuôi hay không, khiến Tần Mục căm tức lôi kéo nàng đi vào phòng ngủ.
Hiện tại con phố kia đã bắt đầu xây dựng, Tần Mục e ngại hoàn cảnh không tốt nên ở lại trong tòa lầu hai tầng nhỏ phi thường bí ẩn của Vân Băng.
Vân Băng uống ngụm cà phê, tao nhã quấy đều, hỏi ra nghi vấn trong lòng:
- Trò chơi của anh thật sự làm người chấn động, sinh ý so với khách sạn của em không kém chút nào. Em thật buồn bực, chẳng lẽ thứ giả thuyết kia thật sự hấp dẫn người như vậy?