Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản Bình Triều không kiên nhẫn nói:

- Băng ca, anh cứ nhìn hắn áp anh như vậy sao?

- Áp anh sao?

Trên mặt Hàn Băng như hiện ra cây châm, Quản Bình Triều nói lời này rõ ràng là châm ngòi đây mà, tuy Hàn Băng đến thành phố Đằng Long này chính là tạo phiền toái nhỏ cho Tần Mục, nhưng hắn tuyệt đối không ló đầu ra. Anh em Quản gia đã nếm mùi thất bại, nếu hắn còn muốn xuất đầu thì không nói trước có áp được Tần Mục hay không, hắn cũng không muốn làm vũ khí cho anh em Quản gia sử dụng. Trong lòng của hắn anh em Quản gia là người khác họ và cùng thế hệ, trở thành súng trong tay Hàn Băng hắn còn không kém, muốn bảo Hàn Băng hắn làm chim đầu đàn thì đó là vọng tưởng.

Quản Bình Triều thấy Hàn Băng không có gì tỏ vẻ, trong lòng cũng sốt ruột. Hàn Băng có vị trí tương đương Tần Mục, đều là người trong quan trường, thực quyền tuy kém Tần Mục nhưng hắn là quan của kinh thành, nếu Hàn Băng xuất đầu nói một chút với Tần Mục, xí nghiệp Hoa Khang có lẽ còn có cơ hội, nếu như hắn không xuất đầu thì Hoa Khang chắc chắn sẽ bị đá ra khỏi vòng đàm phán này.

Hàn Băng tiếp tục buồn bực quấy cà phê, chú ý nhìn chung quanh và nói.

- Bình Triều ah, anh nghe nói Đằng Long có mấy huyện cũng phát triển rất nhanh, cũng có không ít nhân vật làm cho đất hạn cây cối nảy mầm. Xa không nói, mượn Lan Trữ có trưởng khu Cừu Tiểu Thiền mà nói là người trẻ tuổi tài cao, cũng rất quyễn rũ, nghe nói cũng rất có năng lực. Trước kia đi theo Tần Mục cũng phi thường xuất chúng, hôm nay ở đó một mình cũng được người ta trông coi, có hi vọng chiếm một vị trí ở Đằng Long. Anh thấy tuổi của em bây giờ không còn nhỏ nữa, cũng làm tốt chuyện kinh doanh, nhưng mà không tìm được chỗ dựa quan trường là không được rồi. Gia gia chỉ treo hư danh, nếu có thể quan hệ gần với khu trưởng thì anh cảm thấy có thể cho xí nghiệp Hoa Khang một chỗ cắm dùi hay không? Bên kia có các xí nghiệp Âu Mĩ xí nghiệp, mấu chốt buôn bán thì vô tận nha.

Quản Bình Triều nghe Hàn Băng nói thế thì con mắt sáng ngời. Hắn là người cấp tiến cũng truy cầu cái đẹp, nghe ra Hàn Băng nói tới Cừu Tiểu Thiền tràn ngập ca ngợi thì lỗ mãng nói ngay:

- Ơ, nữ nhân có thể lọt vào mắt của thiếu gia Hàn gia thì chắc chắn là người nổi tiếng, nếu Băng ca vừa ý thì em có thể...

Hàn Băng khoát khoát tay, cười nói:

- Anh hiện tại là người trong quan trường, không thể gây động tĩnh quá lớn. Anh nghĩ Tần Mục cũng như anh. Có được hay không phải xem năng lực của em rồi.

Nói xong Hàn Băng đứng lên nói:

- Nhiều năm chưa tới Đằng Long, biến hóa đúng là không nhỏ, em đi làm chuyện của em đi, anh cần phải đi dạo.

Quản Bình Triều nhìn thân ảnh Hàn Băng rời đi thì vội vàng vuốt tay, ánh mắt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, nói:

- Cừu Tiểu Thiền.

Tần Mục còn không biết Cừu Tiểu Thiền đã bị người ta nhìn chằm chằm vào, đang đứng bên cửa sổ hành lang hút thuốc, ung dung nhả khói.

Kim Hi Nhi đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào nam nhân ưu tú này. Từ biệt bốn năm năm, trên mặt Tần Mục không có biến hóa quá nhiều, chỉ tăng thêm ổn trọng cùng uy nghiêm mà thôi, cũng không có nét kiêu ngạo liều lĩnh của người trẻ tuổi, rất thành thục.

- Tần bí thư, anh biến hóa rồi sao?

Giọng của Kim Hi Nhi có chút do dự, nàng thật sự không biết phải quan hệ với Tần Mục như thế nào. Là bạn thì có chút nhớ nhúng là đương nhiên, là địch nhân thì chuyện đàm phán ở tỉnh Tây Túc có hờn dỗi. Tần Mục chẳng khác gì thanh kiếm ra khỏi vẻ, sắc bén ẩn chứa sát cơ, làm cho người ta không đoán được hắn sẽ công kích ở hướng nào.

- Người thì sẽ biến hóa.

Tần Mục lại rút một điếu thuốc, ném nửa điếu thuốc thừa ra ngoài cửa sổ, khẽ chau mày, nói ra:

- Có lẽ chúng ta lén gặp mặt như thế này là không đúng, tôi muốn đặt tâm tư vào đàm phán của Tư Lạc Ngõa và tập đoàn Tam Tinh, cũng không muốn nghe tin đồn nhảm.

- Ah!

Kim Hi Nhi đưa tay nhỏ nhắn lên che miệng lại, giật mình nhìn qua chung quanh, phát hiện cũng không có người thứ ba, liền thấp giọng hỏi:

- Tần bí thư, ý của anh là xí nghiệp Hoa Khang cùng tập đoàn Vạn Yến...

Kim Hi Nhi cũng không có tiến công cái gì, từ khi Tần Mục nhìn thấy Kim Hi Nhi trên bàn đàm phán thì biết rõ tập đoàn Tam Tinh đang đánh ra lá bài tình bạn. Hết lần này tới lần khác Tần Mục là người liên quan tới tài sản quốc gia thì không nói tình cảm, khỏi phải nói một Kim Hi Nhi, cho dù là Hàn Tuyết Lăng Chu Tiểu Mai tới bảo hắn buông tha chuyện Tư Lạc Ngõa xứng thì hắn cũng không đáp ứng. Vì vậy khi cô gái ngốc này tự động đứng ra thế này thì Tần Mục ngược lại có chút mừng rỡ.

Nghe Kim Hi Nhi hỏi, Tần Mục mỉm cười lắc đầu nói ra:

- Ai thì không nói chính xác. Vốn tập đoàn Tam Tinh là tập đoàn có danh tiếng ở quốc tế, thể sản xuất điện dân dụng, điện thoại, điện tử, thực lực rất mạnh. Quốc gia chúng tôi đối ngoại cởi mở, cũng thích hợp tác với các nơi, nếu như tập đoàn Tam Tinh đầu tư vào thì chúng tôi vô cùng hoan nghênh, thậm chí còn có chính sách hổ trợ.

Kim Hi Nhi chớp chớp đôi mắt, trong đôi mắt tinh khiết có ánh sáng lóe lên. Tần Mục ho khan và nhìn ra ngoài cửa sổ. Toàn thân Kim Hi Nhi mang theo hương vị sùng bái thì Tần Mục có cảm giác không tự nhiên. Dùng thủ đoạn quan trường lừa gạt cô gái nhỏ như thế này đúng là không hay ho gì.

Kim Hi Nhi nghe Tần Mục phân tích, nàng cắn cắn bờ môi, sau đó nghi hoặc nói:

- Thế nhưng mà, thế nhưng mà vì cái gì Tần bí thư không hy vọng tập đoàn Tam Tinh nhúng tay vào chuyện Tư Lạc Ngõa?"

Tần Mục nhíu mày, nói:

- Tin tức này tôi không biết Kim tiểu thư nghe được ở nơi nào, nhưng mà tôi khẳng định tôi không có nói những lời này.

Tần Mục xác thực không có nói lời như vậy, tập đoàn Tam Tinh là tập đoàn lớn, có quá nhiều lợi ích, hắn làm sao có thể bỏ qua được. Hắn cần làm chỉ là cắn miếng thịt này mà thôi.

Kim Hi Nhi tươi cười càng đẹp hơn, trong giọng nói mang theo ngữ khí làm nũng.

- Tôi biết ngay anh không phải là người như vậy.

Những lời này nói ra mang theo một chút mập mờ, Tần Mục vội vàng ho khan một tiếng, hỏi thăm Kim Hi Nhi làm sao không lưu lại phòng hợp.

Kim Hi Nhi một mình nói chuyện với Tần Mục chính là do thụ Phác Khóa Trường chỉ đạo tới tìm ý kiến. Tần Mục đã từ biểu lộ của Kim Hi Nhi biết rõ mục đích của hắn muốn tập đoàn Tam Tinh đầu tư vào Tư Lạc Ngõa đã đạt được, tin tức này nên do Kim Hi Nhi nói cho Phác Khóa Trường nghe, cũng bảo Phác Khóa Trường điều chỉnh tốt phương án. Cho nên Kim Hi Nhi gật đầu, nói:

- Cảm ơn anh, Tần bí thư. Không biết buổi tối anh có thời gian hay không, Hi Nhi có vinh hạnh mời anh ăn tối không?

Tần Mục khoát khoát tay cười nói:

- Đại sự chưa định, chúng ta uống rượu ăn mừng cái gì đó quá không thực tế. Đợi đến lúc chuyện ở Tư Lạc Ngõa giải quyết xong thì tôi có thể mời cô tới nhà của tôi, nhấm nháp tay nghề của vợ tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK