Trong bữa cơm Tần Mục đã nhìn ra được thật nhiều chuyện, điều này làm cho hắn phi thường hài lòng. Ăn cơm xong, Tần Mục ủy thác quán ăn chuẩn bị chút quà tặng, chỉ là hai chai rượu mà thôi, không hao phí bao nhiêu tiền.
Triệu Việt vốn muốn cự tuyệt, Tần Mục đã cười giải thích rượu đã khui ra, tặng người khác cũng không được, trả lại cũng không xong, chỉ đành mượn hoa hiến phật lưu cho Triệu Việt về nhà nếm thử.
Loại cách nói này có khái niệm phi thường mơ hồ. Rượu đã mở ra, không thể lãng phí, huống hồ chỉ giá trị chừng trăm đồng tiền, ở trong Châu Nghiễm chẳng đáng là gì, nếu áp đặt thành hối lộ, thật làm người chê cười. Cuối cùng Tống Mỹ Giai đón nhận, tỏ vẻ cảm tạ Tần Mục.
Cứ như vậy Triệu Việt không thể cự tuyệt, ăn thịt của người ta không bắt yếu điểm của người ta, đạo lý này ai cũng biết. Nếu như là vậy, hai chai rượu cũng là quà, chẳng lẽ đem đi đổ hay sao?
Tần Mục viện cớ mình uống hơi nhiều, muốn ngồi trong đại sảnh nghỉ ngơi chốc lát, ủy thác Trang Nam lái xe tiễn hai vợ chồng Triệu Việt về nhà. Vinh hạnh như vậy Trang Nam dù nằm mơ cũng không nghĩ tới, tiễn hai vị này đi về, đây là việc làm chỉ khi nào có quan hệ không tệ lắm. Hai vợ chồng Triệu Việt không cự tuyệt, biểu hiện như vậy chẳng những làm trong lòng Tần Mục khá cao hứng, kể cả Trang Nam cũng phi thường hưng phấn.
Mỗi khi Tần Mục uống rượu luôn thích gọi điện thoại, cân nhắc chốc lát, cảm thấy đã lâu chưa liên hệ với Lưu Đan, liền mỉm cười gọi cho nàng. Điện thoại vang lên thật lâu cũng không ai đón, làm Tần Mục thầm nghi hoặc, không ngừng gọi đi gọi lại.
Liên tục gọi suốt năm lần Lưu Đan mới mang theo thanh âm buồn ngủ mông lưng alo một tiếng. Tần Mục cười nhẹ, nói:
- Sao lại mệt mỏi đến như vậy đây, lại làm việc không nghỉ ngơi phải không?
- Tần Mục?
Cơn buồn ngủ của Lưu Đan biến mất hơn phân nửa, nàng nhảy dựng trên giường lớn, kinh ngạc hỏi:
- Nghĩ thế nào lại gọi điện cho em đây?
Những lời này khiến trong lòng Tần Mục tê rần, mặc dù Lưu Đan chỉ là vô ý nói ra, nhưng đã mang theo vài phần u oán. Ngoại trừ Hàn Tuyết Lăng, những nữ nhân khác của hắn cơ hồ đều chạy ra nước ngoài, có người vì kinh doanh, có người vì trốn tránh, tóm lại khiến cho Tần Mục cảm thấy thiếu họ rất nhiều. Nghe xong lời này của Lưu Đan, trong lòng Tần Mục co rút đau đớn, thấp giọng hôn lên máy, ôn nhu nói:
- Tiểu Đan, thật xin lỗi.
Nhất thời cảm giác ôn nhu làm sắc mặt Lưu Đan ửng đỏ, nhịp tim đập mạnh, Tần Mục hôm nay nói ra lời này, khiến nàng thật sự không chút thích ứng, chỉ còn lại có tiếng thì thào thấp than, vô ý thức gọi tên hắn.
Hai người lẳng lặng lắng nghe tiếng hít thở của nhau thật lâu, lúc này Tần Mục mới thấp giọng hỏi:
- Sao lại thế này, giờ này đã đi ngủ, mệt nhọc đến vậy sao?
Vừa nhắc tới việc đó, tâm tư Lưu Đan chợt tỉnh lại, vội vàng điều chỉnh tâm tình, thấp giọng đáp:
- Tần Mục, hướng đi của đám người Soros thật kỳ quái, rất có thể lập tức sẽ phát động công kích.
Tâm thần Tần Mục run lên, chuyện hắn mong muốn quả nhiên đã đến. Hắn âm thầm may mắn mình đã rời khỏi thủ đô, bằng không sẽ bị nhốt chặt trong đó. Lưu Đan thấy Tần Mục lâm vào trầm mặc, liền bắt đầu đem chuyện tập đoàn Hoa Hạ phân tích nói cho Tần Mục.
Nguyên lai nhóm người Soros quả thật đã có xu thế phát động công kích tài chính Thái Lan, nhưng ngay thời khắc đó báo cáo của Tần Mục gợi ra thảo luận khắp cả nước khiến nhóm đại ngạc kia chú ý. Một thanh niên trẻ tuổi thế nhưng có thể chuẩn xác đưa ra lời tiên đoán nguy cơ tài chính Châu Á, thậm chí một vài thủ đoạn công kích cùng kế hoạch của họ không hề chênh lệch nhau, điều này làm động tác của nhóm đại ngạc kia phải dừng lại. Làm quỹ phiêu lưu, nhất là loại quỹ tiến công đầy tính lợi ích, không có nắm chắc bọn họ sẽ không động, không có lợi tức thật lớn bọn hắn sẽ không dốc toàn bộ lực lượng. Tuy rằng thực lực họ hùng hậu, nhưng vẫn phải do cơ quan tài chính cung cấp, nếu không thể lấy lại lợi ích toàn bộ, tổn thất của bọn họ sẽ rất lớn.
Tần Mục rời khỏi thủ đô, báo cáo bị áp xuống, nhóm tài chính đại ngạc liền bắt đầu động tác. Nếu báo cáo không được xem trọng, như vậy bọn hắn sẽ không gặp lực cản gì quá lớn, cho nên trong cổ phiếu Châu Âu cùng Mỹ, nhóm đại ngạc vươn ra răng nanh hung hãn, đã bỏ qua mục tiêu đầu tiên là Thái Lan, bắt đầu ra tay với Nhật Bản.
Ngay lúc Tần Mục gọi điện thoại cho Lưu Đan, Lưu Đan cùng các phụ tá đã túc trực bên cạnh máy tính một ngày đêm, tùy thời chú ý giá phòng biến hóa.
Chẳng những giá phòng Tokyo dâng lên không bình thường, giá phòng cùng đất ở những thành thị chủ yếu của Nhật Bản cũng lên cao trong phạm vi lớn, loại hành nghiệp bất động sản luôn nguy kịch cấp tốc nếu trướng nhanh như thế, mãnh liệt như vậy thật là phi thường hiếm thấy. Cho nên Lưu Đan cùng các chuyên gia tài chính của nàng lập tức ý thức được, gió lốc tài chính sẽ hết sức căng thẳng.
Nghe xong Lưu Đan phân tích, Tần Mục thở dốc một hơi thật dài, cười nói:
- Tiền thôi, có thể kiếm nhiều hoặc ít, đừng liều mạng như vậy, là của em thì chạy không thoát, không phải của em cưỡng cầu cũng vô dụng. Hiện tại em đã là quan tổng tài, nên có cái giá, chúng ta bỏ tiền là để người khác liều mạng, không phải tự thân mình ra trận.
Lưu Đan nở nụ cười dịu dàng, trong lời nói của Tần Mục lộ ra quan tâm nồng đậm, khiến nàng cảm thấy thật ấm áp tri kỷ, những suy tính hơn thiệt trong chốc lát tan thành mây khói, mang theo khẩu khí như làm nũng nói:
- Một lần vận dụng nhiều tài chính của tập đoàn như vậy, nói không khẩn trương là giả dối. Nếu thất bại, Hoa Hạ chỉ sợ phải rơi xuống thành nhị lưu công ty, nhưng nếu thành công, sẽ siêu việt cả Rockefeller, trở thành tập đoàn lớn nhất toàn cầu đó thôi.
Tần Mục nghiêm túc nói:
- Tiền chỉ là một con số, nếu em không thích hoàn toàn ném qua một bên, đi du lịch đi mua sắm, anh cũng không muốn khi gặp lại em, chứng kiến một cô gái thật mệt nhọc, như vậy sẽ thành lỗi của anh.
Lưu Đan cảm giác ngực của mình như nổ tung, mỉm cười thấp giọng nói:
- Không có chuyện gì, em thích mà. Chưa từng chỉ huy một hồi chiến dịch lớn như thế, em cảm giác máu huyết toàn thân mình như bốc cháy.
Tần Mục nhu nhu thái dương, ân một tiếng nói:
- Thích chơi thì đi chơi, nhưng nhất định phải chú ý thân thể.
Hai người trò chuyện thêm một lát, đương nhiên Lưu Đan cũng hỏi thăm chuyện Hàn Tuyết Lăng mang thai, trong giọng nói mang theo vẻ phiền muộn. Nàng biết mình sẽ không kết hôn, chỉ cầu có được nhi đồng của Tần Mục là đủ, đáng tiếc vài lần vẫn không trúng thầu, điều này làm nàng phiền não vô cùng. Tần Mục ảm đạm không nói gì, chuyện gì chỉ nhờ vào may mắn, không phải nói muốn có thì có thể có được.