- An toàn thứ nhất, đừng vì công tác làm mình mệt chết thân thể!
Làm lãnh đạo có chút lời không thể nói thấu, Tần Mục nói tới đây xem như đã rất nhiều, hắn chỉ dặn Văn Nhập Hải đừng công phu sư tử ngoạm, ý tứ là được, dùng tiết kiệm mới có thể dụng được lâu.
Tiếng pháo dưới lầu đã vang lên, người chủ trì nhìn thấy đã đến giờ, thúc giục chú rể đi đón dâu, Văn Nhập Hải cùng Tần Mục song song rời đi, phía sau là người thân bưng cỗ.
Buổi sáng đón dâu là vì tránh nắng, ở phía nam có thói quen đãi tiệc chiêu đãi tối, nhưng Văn Nhập Hải là người phương bắc, cho nên mới hẹn đón dâu sớm, nhưng khi đoàn xe chuẩn bị rời khỏi tiểu khu, vừa đến cửa tiểu khu đã thấy có bảy tám người mặc đồ tang trắng ngồi ở giữa đường đốt giấy.
Tần Mục ngồi chung xe với Văn Nhập Hải, thấp giọng trao đổi công việc, nhưng không ngờ xe ngừng lại, nghi hoặc hỏi:
- Nhanh vậy đã tới?
Văn Nhập Hải vội vàng nhìn qua cửa xe, sắc mặt nhất thời trắng bệch, trong miệng mắng một tiếng, muốn đẩy cửa đi ra ngoài, Tần Mục hừ lạnh nói:
- Đi ra làm gì, ngồi yên, hôm nay anh là chú rể, đừng làm chuyện mất mặt.
Nói xong Tần Mục chậm rãi đẩy cửa xe, trấn định bước xuống.
Sáng sớm đốt giấy tiền vàng bạc, rõ ràng gây ngột ngạt cho Văn Nhập Hải, cho dù là người mù hay kẻ ngốc cũng nhìn ra tâm tư bảy tám người nọ là bất chính, những người đi theo đoàn xe đều dừng bước, phần lớn đang thì thầm lẫn nhau, Văn Nhập Hải đi vào văn phòng khai phát vì thi hành chính sách của Tần Mục mà đắc tội không ít người, không biết là ai tức giận lại xuất chiêu tổn hại như vậy đến cách ứng Văn Nhập Hải, ngay lúc bọn họ chăm chú lắng nghe, muốn nhìn xem Văn Nhập Hải sẽ xử lý như thế nào, Tần Mục đã thản nhiên đi xuống, hướng tới chỗ bảy tám người cản đường kia.
Tần Mục vừa đi vừa quan sát nhóm người nọ, tuy rằng bọn hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất vẻ mặt như bi thiết, nhưng vẫn có hai ba người liếc nhìn đoàn xe, khi bọn hắn chứng kiến Tần Mục đơn thương độc mã đi tới, trên mặt hiện lên biểu tình đắc ý, một người còn cầm cameras đang nhấn nút không ngừng.
Đây tuyệt đối là có người sai khiến, sắc mặt Tần Mục chậm rãi thay đổi, âm trầm mà theo hòa nhã, trong suy nghĩ sâu xa lại mang theo vẻ từ hòa, lấy ra gói Trung Hoa cười híp mắt đi tới.
Đợi khi Tần Mục càng đến gần, mấy người kia còn cố ý khóc lớn tiếng, có người thậm chí lấy ra cờ giấy dựng lên, rõ ràng cố ý nói không di dời, bọn hắn ngăn tại cửa lớn, đoàn xe đương nhiên không thể đi qua, tuyệt đối đã thiết kế từ trước.
Tần Mục cầm thuốc lá đi tới trước mặt nhóm người kia, không tức giận, cười híp mắt nói:
- Vài vị, hiến tế tổ tiên hoặc là thân nhân, vẫn nên chờ buổi tối mới tốt, hôm nay ngày sáng sủa, cho dù là quỷ cũng sẽ không về lúc ban ngày đi.
Một câu nói mang theo sắc bén, nếu mấy người này nghe ra được mà rời khỏi, hôm nay Tần Mục không tính toán, nhưng nếu mỡ muối không vào, Tần Mục cũng có biện pháp của mình.
Nếu người ta đã bố trí mưu kế, đương nhiên không nghe lời hắn mà rời đi, một người nói:
- Nơi này chúng tôi tới trước, bái tổ tiên sao có thể nửa đường dừng lại, chờ sau khi chúng tôi bái xong rồi, các người hãy đi!
Người kia nói chuyện cũng không có vẻ gây hấn, nhưng không nhường đường, Tần Mục nghe ý tứ của bọn hắn, rõ ràng muốn mình gây sự với họ ở nơi này, như vậy mới đúng mưu kế của bọn hắn. Hiện tại thân phận của Tần Mục thế nào, làm gì có thời gian cãi nhau với đám người kia, chỉ bằng số lượng đoàn xe cưới nếu là ai cũng biết điều nhường chỗ, trừ phi là đặc biệt tới bới móc.
Vì thế sắc mặt Tần Mục lập tức từ vẻ mỉm cười hòa ái biến thành âm lãnh sát khí, lạnh lùng hừ một tiếng, không nói thêm lời nào lập tức quay người trở về, trên mặt mấy người kia lộ dáng tươi cười đắc ý, nhưng Tần Mục không để ý tới, hắn vừa đi vừa lấy ra điện thoại, gọi một dãy số, sau đó đặt bên tai quay về trên xe.
Văn Nhập Hải cũng không e ngại, hắn đã gọi điện tìm tiểu lưu manh đến dọn dẹp đường, Tần Mục đang đợi điện thoại, nghe Văn Nhập Hải hô:
- Mao Tứ, tạm thời anh nói mấy chuyện này cho tôi nghe chỉ vô dụng, anh làm gì thì tự mình biết, nhanh chóng tìm người bắt đám người ngăn cửa lớn cho tôi, bằng không tôi đưa anh vào ngục giam bây giờ!
Tần Mục cười nói:
- Nhập Hải, không cần tức giận như vậy, dặn họ không cần đến, gọi Mao Tứ ngày mai đến phòng làm việc của tôi.
Nói xong điện thoại cũng đánh thông, Tần Mục alo một tiếng, sau đó hỏi:
- Là Liêu viện trưởng bệnh viện tâm thần Thanh Sơn sao, tôi là Tần Mục bên văn phòng khai phát, ân, đúng vậy, các vị xin phép mở phòng khám bệnh trong khu đã được chấp thuận, ha ha, không cần cảm tạ không cần cảm tạ, quan tâm xã hội, quan tâm quần chúng thôi, thật tốt, có thời gian nhất định tụ lại…Liêu viện trưởng, ở chỗ tôi có chút việc, người bạn kết hôn, ở ngay cửa lớn có vài người ngăn cản đốt giấy tiền vàng mã, phải rồi, là loại vàng mã hiến tế, tôi hoài nghi tinh thần của bọn hắn nhận lấy kích thích, có lẽ nên đến bệnh viện của ngài kiểm tra lại một chút, tốt tốt, ngay cổng lớn ký túc xá lâm thời của văn phòng khai phát, mười phút sao, ai nha, thật cảm tạ ngài, trong xã hội nên có nhiều nhân vật danh dự luôn quan ái sự khỏe mạnh của quần chúng đó thôi!
Sau đó Tần Mục cúp điện thoại, nhắm mắt, mỉm cười nói:
- Nhập Hải, cần chú ý phương thức phương pháp, anh đã phạm phải sai lầm rồi đó!
Hôm nay tài xế xe hoa chính là Trương Chính, lại thêm Văn Nhập Hải đều là người của Tần Mục, cách làm của Tần Mục làm hai người nhất thời bội phục dị thường, trong lòng Văn Nhập Hải giống như cuồng phong thổi quét, quả thật vừa bội phục vừa sợ hãi, thủ đoạn như vậy lấy ra có ai dám nói không, bệnh viện tâm thần là địa phương gì, cho dù người bình thường bị đưa vào cũng bị chỉnh ra bệnh tâm thần, chiêu thức này của Tần Mục không thấy máu, chỉ cần trả giá chút đại giới phê duyệt mở phòng khám, đã có thể kết giao với bệnh viên tâm thần Thanh Sơn, trong lòng Văn Nhập Hải cùng Trương Chính đều hiện lên một ý niệm, chiêu này của Tần Mục làm thật thành thục, có phải trước kia từng trải qua loại chuyện này.
Không qua mười phút, bốn năm chiếc xe cứu thương nhấp nháy đèn nhưng không mở thanh âm sưu sưu chạy đến, đi tới trước cổng tiểu khu, mấy chiếc xe cứu thương phát ra thanh âm phanh xe bén nhọn, sau đó từ bên nhảy ra một nhóm người mặc áo khoác trắng thân hình cao lớn vạm vỡ, mỗi người mang theo áo trùm màu trắng, trong đó còn vài người mang theo ống tiêm.
Mọi người còn không biết phát sinh chuyện gì thì nhóm áo khoác trắng đã lao về hướng nhóm người đang đốt vàng mã, cơ hồ ba người đối phó một người, ôm tay ôm chân, nhanh chóng tiêm thuốc, không bao lâu bảy tám người ngăn đường đã bị đè xuống, chỉ có một người nhỏ gầy tỉnh táo sớm nhảy dựng chạy xa, nhờ vậy không đến nỗi bị bắt lên xe cứu thương.