Mục lục
Thanh Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong điện thoại truyền ra thanh âm tiếng cười lớn của Doãn Chiếu Cơ, trong tiếng cười trộn lẫn đủ loại cảm xúc, Tần Mục thấy nàng cười mãi không dứt, trong lòng lại dâng lên cảm giác chán ghét, gằn từng chữ:

- Doãn Chiếu Cơ, tôi hi vọng cô biết được cô đang nói chuyện với ai, mời cô chú ý cách làm của cô. Nếu như không tôi không ngại đem cô đuổi về Triều Tiên.

- Đưa tôi trở về, anh có thể sao? Nếu điều tra là ai dung túng người phụ nữ giả chết như tôi, còn không phải do hồng nhan tri kỷ của Tần chủ nhiệm? Anh nhẫn tâm để cho nàng lâm vào cục diện bị điều tra sao? Việc này không có khả năng, Tần bí thư là nam nhi có tình cảm sinh động mãnh liệt không phải sao. Cho nên hiện tại anh lập tức đem điện thoại giao cho Hàn Tuyết Lăng, tôi tới nói với nàng.

Tần Mục cầm điện thoại chuyển sang một bên, xác nhận hai người Hàn Tuyết Lăng không nghe được tiếng nói chuyện của mình, lúc này mới hạ giọng mang theo khẩu khí rít gào cả giận gầm khẽ:

- Doãn Chiếu Cơ, cô rốt cục muốn cái gì? Đòi tiền, tôi cho cô, cần nhà, tôi cho cô, cho dù cô cần thân phận hiển hách, tôi cũng cho cô. Nhưng Tuyết Lăng thật vất vả được nghỉ ngơi vài ngày, tôi không cho phép cô tới quấy rầy nàng!

- A, xem anh nói, giống như tôi bị anh bao nuôi vậy.

Tiếng cười của Doãn Chiếu Cơ tràn ngập cảm giác tao mỵ:

- Tần chủ nhiệm của tôi, anh nghĩ rằng tôi không có số điện thoại của Hàn Tuyết Lăng? Muốn anh đưa điện thoại cho nàng, vẫn là chiếu cố tâm tình của anh, tôi còn muốn gia nhập đại gia đình của anh đâu, đương nhiên cần bận tâm ý tưởng người giám hộ.

- Doãn Chiếu Cơ, cô biến thái!

Tần Mục căm giận mắng một câu, trực tiếp tắt máy.

Nhưng trong nháy mắt Tần Mục chợt nghe được thanh âm chuông điện thoại của Hàn Tuyết Lăng, hắn vội vàng chạy tới đang định ngăn cản nàng nghe điện thoại, đã phát hiện khuôn mặt tươi cười sáng rỡ của nàng nháy mắt biến thành mưa gió bạo vũ, đã trở nên dị thường âm trầm.

Văn Nhập Hải về tới trong nhà, vừa cởi áo, Trương Á chợt kêu lên, nghi hoặc hỏi:

- Anh đi làm việc gì vậy, sao lại ướt đẫm mồ hôi như thế, nhìn xem làm quần áo đều dơ hết. Nói đi, có phải anh lại đi xun xoe với cô gái nhà ai hay không?

Văn Nhập Hải cũng không có tâm tư trêu đùa, tâm tình của hắn đang rất loạn. Nghe Trương Á trêu chọc, cả người mỏi mệt dựa vào tường, lòng còn sợ hãi nói:

- Không đến nhà cô gái nào, nhưng đã đi qua ban kỷ luật thanh tra một lần.

Ban kỷ luật thanh tra, những chữ này có ma lực thật lớn, hơn nữa cục trưởng Đỗ Thành Bằng của cục cán bộ bị xuống ngựa làm cho Trương Á phi thường mẫn cảm đối với từ này. Nàng nhìn bộ dáng tâm sự nặng nề của Văn Nhập Hải, lập tức dứt bỏ bực dọc đêm qua, dìu Văn Nhập Hải đi về phòng ngủ. Thân thể Văn Nhập Hải giống như mềm nhũn xuống, thất vất vả dựa bên giường, ngay cả Trương Á đưa ly nước cũng không cầm vững.

- Nguy hiểm, thật sự là quá nguy hiểm.

Một hơi uống cạn ly nước, Văn Nhập Hải thở dốc kịch liệt, cố gắng làm cho tâm tình của mình yên tĩnh trở lại. Trong ánh mắt thăm dò của Trương Á, hắn bắt đầu đem chuyện mình tặng quà cho Lưu Đại Hữu đồng thời hôm nay bị ban kỷ luật thanh tra triệu tập nói ra. Trương Á bị lời kể của hắn làm hoảng sợ đến ngồi bệch dưới đất, lúc này nàng mới hiểu được vì sao khi hắn thấy mình muốn lấy vòng cổ liền nổi giận như vậy, nguyên lai đã có chút người săm soi hắn, đang chuẩn bị nắm đuôi sam của hắn. Nếu Tạ Đông Tài quả thật là mang theo mục đích đen tối, vậy nàng đã cấp cho hắn thêm đại loạn.

Vừa nghĩ tới đêm qua Văn Nhập Hải trằn trọc trên sô pha, Trương Á không khỏi đau lòng, vươn tay nắm tay hắn, thấp giọng nói:

- Đều tại em không tốt. Mọi người nói tóc dài kiến thức ngắn, ngày mai em đi cắt thành tóc ngắn được không?

Lời nói trẻ con mười phần làm Văn Nhập Hải bật cười, tâm sự nặng nề cũng bị xua tan rất nhiều. Hắn vuốt mũi Trương Á, khẽ cười nói:

- Khi anh gặp thời điểm khó khăn nhất, là em giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn. Vô luận sau này phát sinh chuyện gì, trong lòng anh vẫn nhớ phần ân tình này. Đều nói nhân quả kiếp trước, đời này anh thiếu em nhiều lắm, anh dùng ba đời để trả lại.

Lời tâm tình này làm Trương Á chảy nước mắt, thẳng tới khi Văn Nhập Hải trở thành bộ trưởng Bộ tổ chức trung ương thủ đô, bên cạnh hắn chỉ có một người phụ nữ, chính là Trương Á. Mà Trương Á đã trở thành quan thái thái duy nhất không cần lo lắng chồng của mình ra ngoài tìm phụ nữ khác.

Văn Nhập Hải bế Trương Á lên giường, hai người nằm cạnh nhau tâm sự, kế hoạch cho tương lai sau này. Trương Á dịu ngoan biểu thị, ngày sau lời của Văn Nhập Hải dặn dò nàng nhất định ghi nhớ trong lòng, sẽ không để cho hắn rơi vào hoàn cảnh khó xử.

- Con người của Tần chủ nhiệm dã tâm không nhỏ, anh đã nhìn ra được. Nhưng rốt cục hắn suy nghĩ thế nào thì anh không thể cân nhắc. Nhưng có một điều anh có thể khẳng định, hắn xem trọng người chịu làm hiện thực cho nhân dân. Về phần nếu có tham một chút chỗ bẩn, hắn có thể tha thứ được, chỉ bằng hắn dặn Lưu Đại Hữu hợp cung với anh thì biết được.

Văn Nhập Hải cẩn thận phân tích tính cách Tần Mục:

- Đối với năng lực, anh phi thường tự tin, cần phải đi con đường nào, chúng ta vẫn nên thương lượng một chút.

Trương Á cười khúc khích, hôn môi hắn, nhỏ giọng nói:

- Anh quyết định là được, sao còn hỏi em làm chi, em đã nói tất cả nghe theo anh.

Văn Nhập Hải cười đáp:

- Nếu anh quyết tâm làm quan thanh liêm, vậy cả đời em sẽ bị giày vò, không hưởng thụ được đãi ngộ của quan thái thái, vậy em có hối hận hay không?

Trương Á bĩu môi nói:

- Lúc ấy trúng ý anh, anh còn kết hôn đâu, em đang nghĩ cách làm sao phá hư gia đình của anh kìa, vậy anh nói em dựa vào cái gì trúng ý anh sao?

Hai người nhìn nhau cười, Văn Nhập Hải do dự nói:

- Nhưng trong vũng nước đục cũng không chấp nhận hoàn toàn trong sạch, anh cân nhắc rồi, chúng ta không thể tham tiền tài lớn, nhưng nếu có người tặng chút đồ vật không ảnh hưởng toàn cục, chúng ta thật có thể nhận lấy.

- Tỷ như đây? Hiện tại anh phải giải thích cho rõ ràng, đừng đợi có người tặng dây chuyền vàng cho em, anh lại nổi giận với em.

Trương Á nhắc lại chuyện trước đó, mang theo ý cười bướng bỉnh.

- Những đồ vật ghi giá công khai thì thôi đi. Anh nghĩ rồi, có người nếu muốn tặng một bộ đồ dùng cũ trong nhà, vẫn có thể nhận.

Trong mắt Văn Nhập Hải lóe ánh sáng.

- Hứ, cũng không đáng là gì, tiền mua đồ dùng trong nhà em còn có, đừng làm người chê cười mình nhặt lại đồ cũ trong nhà người ta.

Trương Á không đồng ý nói.

Văn Nhập Hải ha ha cười:

- Quy củ trên quan trường nếu em không lấy chút gì, người ta sẽ đề phòng em. Ai nói đồ cũ trong nhà là rác rưởi, em đem đồ dùng thời Đường triều dời về trong nhà xem, chỉ sợ em cũng luyến tiếc ngồi.

Trương Á như hiểu như không gật đầu, thật lâu mới sực tỉnh, thấp giọng hỏi:

- Anh nói là đồ cổ sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK