cần một cái điều kiện, đó chính là ánh sáng trước khi mặt trời vẫn lạc, mà thời
gian lưu giữ loại ánh sáng này cực kỳ ngắn ngủi."
"Hết lần này tới lần khác loại ánh sáng này, sẽ thỉnh thoảng hình thành ở
trên Triêu Hà Sơn."
"Vốn lấy tâm cơ cùng thủ đoạn của người làm ra bố cục này, điều tra đại
khái khả năng sẽ không có hiệu quả, nhưng cũng không thể không điều tra, về
phần kết quả như thế nào…Nếu như Khổng mỗ chết trận, mời người điều tra
tiếp sau đến hỏi Hứa Thanh."
Hứa Thanh đứng bên trên bình nguyên tăm tối, lặng lẽ thu hồi ngọc giản,
quay lại nhìn về phía chiến khu phía Tây, một lát sau thân thể của hắn nhoáng
một cái, bay nhanh về phía Triêu Hà Châu.
Cứ như vậy, mấy ngày trôi qua.
Trong lúc tất cả mọi người vẫn cho là hắn đang đi theo bên cạnh Cung chủ,
đã đi đến chiến trường, Hứa Thanh một đường mở ra ngọc giản ẩn nấp mà Tử
Huyền Thượng Tiên đưa cho, lặng yên không một tiếng động, đi tới giới Châu ở
giữa Quận Đô và Triêu Hà Châu.
Mảnh khu vực giới Châu này không nhỏ, ở giữa thiên địa thỉnh thoảng sẽ có
một loại gió đặc thù thổi lên.
Nhưng nơi ngọn gió này thổi qua, không trung sẽ xuất hiện vô số vết nứt
không gian pha tạp, khiến cho người ta khó có thể phi hành, chỉ có thể chạy
nhanh ở trên mặt đất, vả lại loại gió này chỉ thổi trên bầu trời, không ảnh hưởng
tới mặt đất.
Trong truyền thuyết, loại gió này là khi mặt trời vẫn lạc ảnh hướng đến bát
phương của Triêu Hà Châu, hình thành một loại khí hậu đặc biệt, được dân bản
xứ xưng là Thái Dương Phong.
Lúc Thái Dương Phong thổi qua, trừ phi là người có tu vi cường hãn đến
trình độ kinh người, bằng không mà nói sẽ rất khó chống cự.
Chỉ có đợi khi gió kết thúc, mới có thể phi hành.
Cũng chỉ có đi qua phiến khu vực này, mới tính là chân chính bước vào
Triêu Hà Châu.
Trong nơi này, Hứa Thanh một đường bay nhanh, khi gió bắt đầu thổi liền
hạ xuống đất, gió tản ra lại bay lên trên không, trong khi di chuyển theo cách
này, hắn cũng nhìn thấy ảnh hưởng cực lớn của chiến tranh đối với Phong Hải
Quận.
Nhân tộc trong các tiểu quốc vô cùng bàng hoàng.
Từng mảnh thôn trấn đồng không mông quạnh, càng ngày càng hoang vu.
Trên thân từng người mà Hứa Thanh nhìn thấy, đều mang theo cảm giác sợ
hãi đối với chiến tranh, mờ mịt đối với tương lai.
Về phần ngoại tộc, mặc dù cũng là như vậy, nhưng khi Hứa Thanh thay bộ
đạo bào Chấp Kiếm Giả ra, mặc vào trường sam tầm thường, liền có thể thấy
trên người ngoại tộc hiện ra tham lam và dã tâm.
Có thể tưởng tượng, một khi chiến khu Phong Hải Quận thất thủ, một khắc
đại quân Thánh Lan tộc nhảy vào, những thứ ngoại tộc bên trong Phong Hải
Quận này sợ là sẽ lập tức đào ngũ, thừa dịp hỗn loạn vơ vét hết thảy.
"Pháp chỉ của Cung chủ là chính xác, nếu những cường giả bên trong đám
ngoại tộc này không bị chiêu mộ ra ngoài, vậy thì nguy hiểm sẽ càng lớn."
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra cảm xúc lạnh như băng, trong khi tiếp tục chạy
theo trên đường, hắn còn chứng kiến những chỗ nguyên bản có tông môn nhân
tộc, giờ phút này toàn bộ đều mở ra trận pháp phong sơn, tuyệt đại đa số tu sĩ
trong đó đều đã bị chiêu mộ đi đến chiến trường.
Trừ bên ngoài những thứ này, pháp bảo Cấm Kỵ đến từ các đại tông cũng
đều hiện ra ở giữa thiên địa, bị pháp bảo Cấm Kỵ trong Quận Đô tiếp quản
quyền hạn, thống nhất thi triển.
Trong mấy ngày này, bầu trời biến hóa hơn trăm lần, mỗi một lần đều là
thiên địa biến sắc, gió giục mây vần, bát phương nổ vang.
Hứa Thanh biết rõ, đây là do pháp bảo Cấm Kỵ bị dẫn động tạo thành.
Giờ phút này trong lúc buổi trưa, bầu trời lần nữa nổ vang, Hứa Thanh
ngẩng đầu nhìn lên từng đạo ánh sáng rực rỡ tràn ra uy áp kinh người đang cấp
tốc lưu động trên lưới lớn, chúng nó chia ra làm hai bộ phân, đi đến phía Tây
cùng phía Bắc.
Tại đó, lực lượng đến từ những pháp bảo Cấm Kỵ của tông môn nhân tộc
hình thành bộc phát ra, tạo thành sát thương cực lớn.
Cứ cách một lát màn trời liền xuất hiện tiếng nổ vang, không ngừng nhắc
nhở Hứa Thanh rằng chiến tranh vô cùng thê thảm vẫn đang tiến hành.
Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Lại trôi qua hai ngày.
Khi cách biên giới Triêu Hà Châu chỉ còn lại lộ trình một đêm, ngày hôm
nay lúc hoàng hôn phủ xuống, khi bầu trời xuất hiện Thái Dương Phong, trong
lúc Hứa Thanh đang chạy nhanh ở dưới mặt đất, hắn bỗng nhìn thấy một cái
thôn xóm.
Cái thôn này rất không bình thường.
Tất cả mọi thứ bên trong đều cực kỳ không hợp lý, hoàn toàn bất đồng cùng
với thôn xóm trong nhận thức của hắn.
Ví dụ như cây trong thôn, không phải mọc ra ở trên mặt đất, mà mọc ra ở
giữa không trung.
Còn có một bầy phi điểu trôi nổi trên trời, mặc dù đang vỗ cánh nhưng lại
không cách nào bay về phía trước, như bị hạn chế ở chỗ đó.
Dưới Thái Dương Phong, chúng nó đang dần dần không trọn vẹn.
Mà trên mặt đất lại càng quái đản, phòng trong thôn rõ ràng đều xây dựng
theo kiểu trồng cây chuối, thậm chí có rất nhiều khu vực khi thì tan biến rồi lúc
sau lại xuất hiện, dường như bị kẹt vậy, nơi cửa thôn còn có một con chó đất
trọc lông mọc ra mặt người, đang nhe răng phát ra tiếng gầm nhẹ về phía Hứa
Thanh.
Lúc ánh mắt Hứa Thanh đảo qua, hoàng hôn vào thời khắc này tiêu tán, đêm
tối phủ xuống.
Trong chốc lát, hết thảy mọi thứ trong nơi này lần nữa biến hóa, theo trời tối
thì mọi thứ cũng khôi phục lại bình thường, đã trở thành một cái tiểu thôn rất
tầm thường.
Về phần con chó ở cửa thôn kia, cũng biến thành một người ngốc thật cao,
đang không ngừng vẫy tay về phía Hứa Thanh, lộ ra hàm răng màu đen vàng.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, hắn không đủ thời gian lãng phí ở nơi này,
giờ phút này hắn khẽ nhoáng một cái vượt qua thôn, đang muốn đi xa.
Nhưng vào lúc này thôn xóm phía sau hắn đột nhiên chấn động, tất cả kiến
trúc đều mọc ra đôi chân dài nhỏ, đứng lên khỏi mặt đất, truy kích về phía Hứa
Thanh.
Hứa Thanh dừng bước chân lại, lúc quay người nhìn lại, tất cả kiến trúc bên
trong thôn kia cũng ngồi chồm hổm xuống, tên ngốc ở đầu thôn vẫn nhe ra bộ
răng vàng như trước, vẫy tay về phía Hứa Thanh.
Nụ cười quỷ dị, đồng thời toàn bộ thôn cũng đều tản mát ra một cỗ ác ý.
Hứa Thanh nhìn thoáng qua, cất bước đi tới.
Phía sau hắn, Ảnh Tử nấp trong đêm tối truyền ra chấn động cảm xúc hưng
phấn, không ngừng khuếch tán ra, thậm chí còn có tiếng nuốt nước miếng vang
vọng trong đêm tối yên lặng.
"Đói đói..."
Nghe tiếng nuốt nước miếng của Ảnh Tử, Hứa Thanh cảm nhận được cảm
xúc chấn động của Ảnh Tử, không khỏi nghĩ đến lúc ở trong đại thế giới của Cổ
Linh hoàng, Ảnh Tử một đường cố nén cảm giác chán ghét, ăn không ít ác hồn
sau đó lại phun ra.
Loại biểu hiện trung thành này, khiến cho Hứa Thanh cảm thấy có lẽ nên
ban thưởng cho nó một chút, vì vậy bước chân cũng nhanh hơn.
Trong chốc lát Hứa Thanh đã đến trong thôn chủ động gọi hắn đến này,
đứng ở trước mặt tên ngốc ở cửa thôn lộ ra nụ cười quỷ dị về phía hắn.
Mắt thấy Hứa Thanh đã đến, tên ngốc vừa muốn mở miệng, nhưng Ảnh Tử
phía sau Hứa Thanh đã không chịu nổi nữa, chợt chụp một cái ra ngoài.
Bóng đen bao phủ, tên ngốc biến mất.
Theo tiếng nhấm nuốt truyền ra từ bên trong Ảnh Tử, vang vọng đến khắp
toàn bộ thôn, tất cả kiến trúc bên trong thôn liền nhao nhao run lên.
Trên những căn nhà và cây cối mọc ra từng con mắt, lúc nhìn tới phía Hứa
Thanh đều nhanh chóng co rút lại.
"Đi ăn đi." Hứa Thanh đứng tại chỗ, mặt không cảm xúc, nhàn nhạt mở
miệng.