không nói chuyện, cấp tốc tiến lên.
Phía sau bọn họ, mấy ngàn chim ưng khổng lồ gào thét, con sứa to lớn trôi
bồng bềnh, truy kích tới.
Từng tiếng gầm thét vang vọng, lộ ra ý không chết không thôi.
Cũng may có mạng nhện ở đây, mà thân con sứa kia quá lớn, trong lúc
xuyên đến khó tránh khỏi chạm vào mạng nhện, làm tốc độ của nó chậm chạp,
không hành động quá linh hoạt được.
Nhưng cũng chính vì vậy, lại càng lộ ra sự đáng sợ của con sứa này, những
mạng nhện kia, lại có một số bị đứt gãy trong lúc nó tiến lên.
Còn có một vài con nhện, tức thì bị xúc tu của nó hất lên, bị va chạm thì lập
tức sụp đổ.
Một cảnh này, Hứa Thanh nhìn thấy mà đáy lòng run lên, Đội trưởng cũng
run sợ trong lòng.
“Kiếp trước ta tới đây, mảnh biển này không như vậy mà, thứ này thứ này
thứ này… Thứ này lại có thể là một con sứa to!”
Hứa Thanh lười đi nhiều lời cái gì, cắn răng bay nhanh.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua.
Mấy ngày sau, trên bầu trời Thần vực này, cũng có một người đang phi nước
đại giống như Đội trưởng và Hứa Thanh.
Người này chính là Thác Thạch Sơn. Giờ phút này hắn tóc tai bù xù, rất là
chật vật, có thể thấy được hai con Tu ngư to lớn phía sau đã khóa chặt hắn, đang
truy kích.
“Sao lại xui xẻo như thế!”
Đáy lòng Thác Thạch Sơn bất đắc dĩ, càng có một chút lo lắng. Sau khi hắn
tiến vào Thần vực này, cũng không biết thế nào, dù ngay từ đầu còn thuận lợi,
nhưng sau đó rất không thuận.
Thậm chí còn gặp phải con mắt Phá Diệt mở ra.
Nếu không phải lão gia gia trong thân thể trả giá ngủ say để tương trợ, dưới
con mắt Phá Diệt kia, hắn đã hình thần câu diệt.
Vốn dĩ cho rằng vận rủi đã qua, thật không ngờ đến sau này lại bị hai con Tu
ngư này khóa chặt, bây giờ lão gia gia lại đang ngủ say….
Thác Thạch Sơn thở dài. Trừ phi đến cực hạn, nếu không hắn không muốn
cưỡng ép kích thích lão gia gia tỉnh lại, hắn cảm thấy như thế rất không nỡ để
lão gia gia trả giá.
“Không có việc gì, còn có những biện pháp khác, đặc tính của Tu ngư này là
chỉ cần đi săn thành công, thì sẽ yên tĩnh…”
Thác Thạch Sơn thì thào dưới đáy lòng, nhanh chóng xem xét bốn phía,
định tìm người di dời mối họa.
Thế là, dưới sự cố gắng tìm kiếm của hắn, một canh giờ sau, Thác Thạch
Sơn càng trở nên chật vật, trông thấy hai bóng xé gió mà đến ở nơi chân trời xa.
“Hứa Thanh? Người khác là ai, cũng là Nhân tộc à?”
Đôi mắt Thác Thạch Sơn sáng lên, đáy lòng hơi xoắn xuýt có muốn hại Hứa
Thanh hay không, nhưng ngay lập tức hắn cắn răng, nói thầm tử đạo hữu bất tử
bần đạo, vô độc bất trượng phu.
Hứa Thanh à Hứa Thanh, hai ta không có giao tình cảm gì, lại gặp được vào
lúc này… Chỉ có thể coi như ngươi không may!
Nghĩ tới đây, Thác Thạch Sơn không chần chờ nữa, bỗng nhiên xông lên,
kích phát sức lực còn lại, làm tốc độ tăng vọt một lần nữa, dẫn hai con Tu ngư
sau lưng đi thẳng đến Hứa Thanh.
Hứa Thanh và Đội trưởng bây giờ cũng tâm lực tiều tụy. Mấy ngày nay bị
con sứa to kia truy sát không chết không thôi, dù bọn họ chuyên môn tìm kiếm
chỗ mạng nhện dày đặc, làm tốc độ của sứa to càng ngày càng chậm chạp.
Nhưng truy sát vẫn không ngừng như cũ, chữ “Vô” trên người dường như
đã mất đi tác dụng trong nhận thức của con sứa to kia.
“Không phải sự ẩn nấp của chúng ta mất đi tác dụng, mà là bị nhân quả
khóa kín, nhưng chỉ cần kéo ra một khoảng cách lớn, có mấy canh giờ không bị
nó khóa chặt, là có thể chặt đứt dây nhân quả.”
Đội trưởng nhanh chóng mở miệng. Lúc Hứa Thanh gật đầu, cũng nhìn thấy
Thác Thạch Sơn bay tới từ nơi xa và hai Tu ngư sau lưng hắn.
Hứa Thanh nhướn lông mày.
Cùng lúc đó, phía sau Hứa Thanh và Đội trưởng, một tiếng gào thét kinh
thiên động địa truyền đến, sứa to bị mạng nhện quấn quanh lại đuổi đến gần lần
nữa, bóng dáng nó cũng hiện lên ở phương xa.
Loại kích cỡ kia, loại khí thế kia rung động bát phương.
Ánh mắt Thác Thạch Sơn vốn đặt ở chỗ Hứa Thanh, đang dẫn Tu ngư sau
lưng đến, giờ phút này theo bản năng ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào phương xa,
nhìn thấy sứa to kinh khủng cùng vô số ưng vỏ sò ở nơi chân trời xa kia.
Chỉ liếc một cái, trán hắn đã đổ mồ hôi. Hai con Tu ngư sau lưng hắn càng
lập tức dừng lại, không chút ngừng nghỉ mà xoay người chạy, vội vàng ẩn nấp
vào hư vô, chớp mắt đã không thấy tung tích…
Vào lúc nội tâm Thác Thạch Sơn đang quay cuồng, Hứa Thanh và Đội
trưởng đã tới gần, ánh mắt đều mang một chút vẻ kỳ dị, rơi vào trên người Thác
Thạch Sơn. Bọn họ đều nhìn thấy hai con Tu ngư đi theo sau lưng Thác Thạch
Sơn trước đó.
Nguy cơ sinh tử, nháy mắt bùng nổ trong lòng Thác Thạch Sơn. Hắn không
chút do dự, nét mặt tràn ngập vẻ lẫm liệt, lớn tiếng mở miệng.
“Hứa Thanh đạo hữu, ta đến giúp ngươi một tay!”
Nói rồi, hắn nháy mắt cưỡng ép kích thích lão gia gia trong thân thể, phất
tay một mảnh hào quang lóng lánh, bóng dáng lão gia gia đã xuất hiện, đang lúc
mờ mịt lại bị ánh hào quang quấn đi, bay thẳng đến con sứa to.
Phản ứng của Thác Thạch Sơn vô cùng nhanh chóng, cách làm cũng lộ vẻ
quả quyết. Hắn hiểu rất sâu sắc, với tu vi của mình, căn bản cũng không phải là
đối thủ của Hứa Thanh ở khoảng cách gần như vậy.
Dù sao, dù hắn không tận mắt nhìn thấy Tịch Đông Tử tử vong, nhưng
thông qua miệng của người bên ngoài, hắn đã hiểu rất rõ ràng.
Cho nên hắn biết, mình lộ ra ý muốn dẫn họa tới trước, nếu không lập tức tỏ
thái độ, lại cho ra một câu trả lời, e là chớp mắt tiếp theo, hắn sẽ không có cơ
hội.
Lại càng không cần phải nói người lấm la lấm lét bên cạnh Hứa Thanh kia
nữa, vừa nhìn đã thấy đầy mình ý nghĩ xấu. Mà hắn cũng nhớ ra, lúc ấy trong
trận chiến giữa mình và Hứa Thanh bên ngoài Thánh thành, cái tên mặt mũi tràn
đầy hèn mọn, trông không giống người tốt này, dường như ngay ở bên cạnh
Hứa Thanh.