thần ngập trời!
Số lượng nhiều đến vô biên vô hạn.
Mà vị trí trung tâm của mặt đất kinh khủng này, cũng chính là phía dưới
chiếc lọng, thình lình tồn tại một tòa tế đàn cao ngất!
Trên tế đàn, được đặt một chiếc quan tài tử kim!
Trên đó điêu khắc triều bái, miêu tả sơn hà, cực kỳ tôn quý, chính là Tiên Đế
hòm quan tài.
Cũng chính vào lúc này, phía trên Đế cung, trong một tám lẻ tám ngôi sao,
có một ngôi sao vốn không người, bỗng nhiên xuất hiện dao động. Trong chớp
mắt tiếp theo… Một bóng dáng như đến từ hư vô, nháy mắt rõ ràng.
Ấy chính là Hứa Thanh.
Khoảnh khắc xuất hiện, Hứa Thanh nhìn thấy Đế cung, càng nhìn thấy bóng
dáng quen thuộc trên những ngôi sao xung quanh kia, hết thảy để hắn ý thức
được có lẽ mình tới chậm.
Cùng lúc đó, từng ánh mắt cũng tụ đến, mọi người lộ ra nét mặt khác nhau.
Mà Đội trưởng cũng lập tức chú ý tới Hứa Thanh xuất hiện, nét mặt lo nghĩ
của hắn lập tức biến mất, hắn mặt mày hớn hở, phất tay về phía Hứa Thanh.
“Tiểu sư đệ ngươi cuối cùng cũng đến, nếu ngươi còn không xuất hiện, ta sẽ
thật sự cho rằng ngươi ngoẻo rồi.”
Lời nói của Đội trưởng, rơi vào tâm thần Hứa Thanh.
Hứa Thanh cười.
Hắn biết, có lẽ mình cũng chưa đến muộn lắm.
Tuy nhiên trông thấy Đội trưởng và Viêm Huyền Tử ở nơi đây, là trong dự
đoán của hắn, nhưng Thiên Mặc Tử, Thác Thạch Sơn và Phàm Thế Song thế mà
cũng ở đây, khiến hắn hơi bất ngờ.
Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Dù sao, Thần vực này, Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc đã không chỉ mở ra
một lần, mà có thể trở thành thiên kiêu trước năm trong danh sách của Viêm
Nguyệt Huyền Thiên tộc, gia tộc hoặc thế lực sau lưng đương nhiên có thời gian
càng lâu dài hơn để chuẩn bị.
Mà những người này đều xuất hiện ở đây, cũng đủ để chứng minh nơi đây…
Mới là nơi cơ duyên và tạo hóa lớn nhất trong Thần vực này!
Đồng thời cũng gián tiếp chứng minh khứu giác và cái gọi là đại sự của Đội
trưởng.
Thế là sau khi gật đầu đáp lại Đội trưởng, Hứa Thanh đảo ánh mắt qua đám
người, trong đó Viêm Huyền Tử hừ lạnh một tiếng, Thiên Mặc Tử thì lộ ra vẻ
vui mừng khôn xiết, mà Thác Thạch Sơn, mặt mũi tràn đầy chán ngán, Phàm
Thế Song thì cúi đầu né tránh.
Bọn họ không nhiều lời, cũng không ngoài ý muốn đối với sự xuất hiện của
Hứa Thanh.
Hiển nhiên trong nhận thức của bọn họ, Hứa Thanh xuất hiện ở đây, vốn là
nên, trái lại mới có thể kinh ngạc.
Mà theo ánh mắt đảo qua, sau khi mảnh Đế cung mênh mông này ánh vào
trong lòng, Hứa Thanh cũng có càng nhiều cảm giác đối với ngôi sao này.
Ví dụ như, một trăm linh tám ngôi sao trên tinh không của Đế cung này,
tầng ngoài mỗi một ngôi sao đều tồn tại vách ngăn vô hình.
Vách ngăn này dù khó thấy bằng mắt thường, lại có thể đụng chạm thông
qua thần niệm, nhưng cảm thụ uy lực của nó, như là phong ấn, ngăn cản đám
người trong ngôi sao rời đi.
Thế nhưng vách ngăn này dù có thần thông, có lẽ có thể vây khốn đám
người Thiên Mặc Tử, nhưng Hứa Thanh cảm thấy cho dù là Đội trưởng hay
Viêm Huyền Tử, nếu muốn đánh vỡ vách ngăn, cũng không phải là chuyện khó
khăn.
Nhưng hết lần này tới lần khác… Cho dù là hai người bọn họ, bây giờ cũng
ở bên trong ngôi sao.
“Không muốn rời đi? Hay là thời cơ chưa tới?”
Hết thảy đều hiện lên trong lòng Hứa Thanh cùng một lúc đảo mắt nhìn qua.
Mà rất nhanh, hắn đã phát hiện ra đáp án.
Phía dưới ngôi sao, tồn tại kia hai ngôi sao Nhật Nguyệt càng khổng lồ hơn,
giờ phút này giữa lúc luân chuyển, Nhật tinh đang tới dựa theo quỹ tích, giống
như mặt trời ban đầu.
Di động trên màn trời vậy.
Một lực lượng nóng bỏng ẩn chứa bá đạo và nóng nảy vô thượng, ẩn chứa
uy năng kinh khủng, lan tràn ra từ trên Nhật tinh, tựa như một quả cầu lửa thật
lớn, khiến cho tinh không đều bị ánh lửa của nó thắp sáng.
Càng tới gần, luồng uy năng này lại càng kinh người. Khi nó tác động đến
tất cả ngôi sao, lại bị vách ngăn bên ngoài ngôi sao ngăn cản, lọc đi nóng nảy và
kinh khủng, đưa lực lườn Nhật tinh thuần túy vào bên trong vách ngăn.
Thiên Mặc Tử, Thác Thạch Sơn, còn có Viêm Huyền Tử, thân thể ba người
đều tự nổ vang, hấp thu lực lượng đến từ Nhật tinh, tôi luyện thân thể cùng thần
hồn.
Theo hấp thu, khí tức trên người bọn họ rõ ràng dâng lên.
Đây, chính là nguyên nhân Viêm Huyền Tử không phá vỡ vách ngăn!
Cũng là nguyên nhân vì sao mọi người lại phải khoanh chân trên ngôi sao!
Bởi vì vách ngăn của ngôi sao này vửa là phong ấn đối với bọn họ, đồng
thời cũng là một loại bảo vệ, khiến cho những ngôi sao này giống như đạo đài,
biến thành nơi hấp thu an toàn lại tốt nhất.
“Đây là lực Thái Dương!”
Thần niệm của Đội trưởng, cũng truyền vào trong lòng Hứa Thanh giờ phút
này.
“Một lát nữa Nguyệt tinh đến, sẽ tràn ra lực Thái Âm. Tiểu sư đệ, trước đó
ta đã nói với ngươi rồi, bên trong Đế Lăng này mới là bảo bối, ngươi cứ không
nghe, đi liều mạng với pho tượng phía ngoài.”
“Ngươi xem này, lực Thái Âm ở đây có phải càng nhiều hơn không?”
Đội trưởng lắc đầu, giọng điệu cảm thán, lộ ra nét mặt như thể Hứa Thanh là
con nhà nghèo.
Hứa Thanh im lặng, ánh mắt rơi vào trên Nguyệt tinh của Đế cung, bởi vì
Nhật tinh đến, cho nên không cách nào cảm ứng được lực lượng của Nguyệt
tinh, nhưng thông qua mức độ đậm đặc của lực Thái Dương trên Nhật tinh, hắn
có thể phán đoán Đội trưởng nói không sai.
Dường như trận chiến với pho tượng bên ngoài lăng mộ, quả thật là không
có ý nghĩa lắm.
Mắt thấy biểu cảm này của Hứa Thanh, Đội trưởng càng đắc ý, vừa muốn
tiếp tục truyền âm.
Nhưng vào lúc này, Thác Thạch Sơn đang hấp thu lực Thái Dương, thân thể
bỗng chấn động mạnh, ở vị trí đan điền xuất hiện ánh sáng chói mắt, như có một
ngôi sao lấp lánh ở bên trong.
Cùng xuất hiện với ngôi sao, là từng đạo ngân bỗng nhiên xuất hiện ở xung
quanh…