giờ sau, ánh mắt Hứa Thanh lóe lên tia u ám, hắn đã tìm được manh mối mình
muốn tìm.
Đó là một tu sĩ tộc Ách Ti đang bị sơn tước truy sát.
Tu sĩ này là người trung niên, hiển nhiên cũng có chút thủ đoạn, dưới sự
truy kích của vài con sơn tước, hắn vẫn có thể bỏ chạy, mắt thấy sắp chạy thoát
hoàn toàn.
Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, một âm thanh bình tĩnh vọng lại bên cạnh
hắn, rơi vào tâm thần hắn, như Thiên Lôi nổ tung.
“Phong.”
Một chữ, lan ra trong thiên địa.
Đây là phong ấn được Bệ Ngạn của Cửu Lê tăng cường, tuyệt không tầm
thường, ngay khi xuất hiện, đã lấy tu sĩ Ách Ti này làm trung tâm, hình thành
gợn sóng, phong ấn bát phương.
Trong chớp mắt, tu sĩ Ách Ti này chấn động toàn thân, thân thể hắn bỗng
nhiên dừng lại, không cách nào động đậy mảy may. Thân xác của hắn, linh hồn
của hắn, thậm chí hư vô xung quanh hắn chớp mắt đều bị ngưng kết.
Còn sơn tước truy sát mà đến sau lưng hắn, thì toàn bộ rung động, tiếp theo
phảng phất nhận được mệnh lệnh nào đó, lại như bị kinh hãi, nhanh chóng quay
đầu, nháy mắt đi xa.
Chỉ để lại người tộc Ách Ti kia, lẻ loi trơ trọi bị đọng lại giữa không trung,
sự kinh hãi trong lòng đã ngập trời.
Cho đến khi hắn nhìn thấy một bóng dáng hiện ra từ trong hư vô phía xa, đi
tới từng bước một. Những nơi đi qua, ngọn lửa màu đen lan tràn thiên địa.
Ngay khi thấy rõ tướng mạo, trong đầu tu sĩ tộc Ách Ti này dâng lên gió
bão, hắn nhận ra Hứa Thanh!
Nhưng căn cứ tin tức hắn biết được, Hứa Thanh hẳn là bị Tịch Đông Tử
chém giết mới đúng!
Nhưng bây giờ, Hứa Thanh lại xuất hiện tại trước mặt mình.
Một cảnh này khiến gió bão trong đầu vị tu sĩ tộc Ách Ti này đạt tới cực
hạn. Theo bản năng, thân thể hắn muốn run rẩy, nhưng phong ấn này quá mạnh,
khiến cho hắn ngay cả run rẩy cũng đều không thể làm được.
Thế là tất cả kinh hãi và sợ hãi đều chỉ có thể lộ ra từ trong ánh mắt, nồng
đậm vô cùng.
Nhất là theo Hứa Thanh đi tới, ngọn lửa lượn lờ quanh thân thể tu sĩ Ách Ti
này, làm thân xác của hắn xuất hiện nỗi đau nhức bị bỏng kịch liệt, mà điều làm
cho hắn hoảng sợ nhất là cảm giác áp bách trên người Hứa Thanh.
Loại áp bách này khiến cho thân thể của hắn xuất hiện dấu vết vỡ vụn, có
một cảm giác như đối mặt với Uẩn Thần.
“Tịch Đông Tử, ở đâu?”
Hứa Thanh nhìn tu sĩ tộc Ách Ti trước mắt, thản nhiên mở miệng.
Theo lời nói của hắn vọng lại, sự trói buộc của tu sĩ tộc Ách Ti này lỏng ra
một chút, tiếng thở hào hển bỗng nhiên truyền ra từ trong miệng này. Cảm giác
sinh tử mãnh liệt dâng lên trong lòng hắn, thân thể hắn cuối cùng cũng có thể
run rẩy.
Thế nhưng, cho dù làm thế nào, hắn cũng vẫn không thể xua tan cảm giác tử
vong trong lòng, thế là hắn vội vàng lắc đầu, hắn thật sự không biết Tịch Đông
Tử ở đâu.
“Không biết sao.”
Nét mặt Hứa Thanh như thường. Hết thảy của đối phương đều rõ ràng trong
mắt hắn. Giờ phút này hắn vung tay lên, ngay lập tức một sợi hồn bay múa,
quấn quanh tu sĩ tộc Ách Ti này, hung hăng buộc chặt, buộc chặt kéo theo sau
người.
Hắn chỉ trói buộc tu vi của người này, nhưng không hạn chế hắn truyền âm,
thậm chí dưới phong ấn tinh chuẩn, túi trữ vật của đối phương cũng đều có thể
mở ra, nhưng có thể lấy ra thẻ ngọc truyền âm mà thôi.
Người này, Hứa Thanh không định giết ngay hiện tại, bởi vì so với hắn
không mục đích tìm kiếm Tịch Đông Tử khắp nơi, Hứa Thanh cho rằng không
bằng để Tịch Đông Tử tự động tìm tới.
Nhưng việc đó tu sĩ Ách Ti này đi phối hợp.
Thế là lão tổ Kim Cương Tông rít gào mà ra, vờn xung quanh tu sĩ tộc Ách
Ti này, mũi nhọn lượn theo làn da của tu sĩ này, xẹt qua từng dấu vết mờ nhạt.
Cảm giác lạnh lẽo và sinh tử tràn ra, làm tu sĩ tộc Ách Ti này càng run rẩy
mạnh hơn.
“Ngươi tự cầu cứu, hay là để lão tổ ta tới giúp ngươi đây?”
Lão tổ Kim Cương Tông huyễn hóa ra bóng dáng, ngồi lên tăm sắt, hòa nhã
mở miệng, ánh mắt đảo qua trên thân tu sĩ Ách Ti này.
“Lựa chọn chỗ nào đâm xuyên cho ngươi mấy lỗ thủng thì tốt nhỉ, ngươi tốt
nhất chờ mong nhân duyên của ngươi cũng đủ, nếu không… Khặc khặc.”
Dưới ánh mắt của lão tổ Kim Cương Tông, tu sĩ tộc Ách Ti này không chút
do dự, lập tức dựa theo yêu cầu của đối phương, bắt đầu truyền âm cầu cứu
đồng tộc.
Cứ như vậy, dưới sự thúc giục của lão tổ Kim Cương Tông, trong khi Hứa
Thanh tiếp tục tiến lên trước trên bầu trời, tu sĩ Ách Ti bị sợi hồn buộc sau lưng
không ngừng truyền âm cầu cứu.
Còn về một chút tâm tư hắn ẩn giấu trong lời truyền âm cầu cứu, Hứa Thanh
không để ý, hắn hi vọng người tới nhiều một chút.
Thế nhưng không biết là hung danh của Hứa Thanh quá lớn, hay nhân
duyên của vị tu sĩ Ách Ti này không tốt, lại hoặc là hắn làm việc không đáng tin
cậy, cho đến khi mấy canh giờ trôi qua, cũng không thấy có bất cứ đồng tộc nào
tới cứu.
Hứa Thanh chờ đợi không kiên nhẫn lắm, dứt khoát tăng lên tốc độ.
Cứ như vậy, vài ngày trôi qua.
Trong thời gian này, tiếng cầu cứu của vị tu sĩ Ách Ti kia càng ngày càng
yếu ớt, cho dù là lão tổ Kim Cương Tông hung ác thế nào, tu sĩ này cũng vô
năng vô lực, chỉ có thể kêu rên.
Cũng may, rất nhiều đồng bạn của hắn đã phân tán mũi nhọn của lão tổ Kim
Cương Tông.
Mấy ngày qua, chỉ cần là Bạch Trạch và tộc Ách Ti Hứa Thanh có thể gặp
được, hắn đều sẽ trực tiếp xuất thủ, buộc chặt ném ra sau người.
Bây giờ số lượng đã có mấy chục…
Mấy chục vị tu sĩ này, trong lòng ai nấy đều bị tuyệt vọng chứa đầy, dưới sự
tra tấn và uy hiếp của lão tổ Kim Cương Tông, không ngừng cầu cứu bên ngoài,
đồng thời tiếng kêu thảm thiết cũng càng ngày càng khàn khàn.