ta không tránh được, chỉ có thể đối mặt. Hai mắt Hứa Thanh chăm chú, hắn cảm
nhận được một lực lượng như rung động cả núi từ trong cú va chạm này. Theo
một quyền rơi xuống, âm thanh đinh tai nhức óc, kinh thiên vang lên.
Bóng dáng Hứa Thanh lao vùn vụt lui lại. Viêm Huyền Tử đỏ ngầu hai mắt,
không hề để ý đến lực phản chấn, trả giá bản thân bị thương mà tăng vọt tốc độ
một lần nữa, khí thế lại dâng lên, tức khắc tới gần Hứa Thanh. Tay phải hắn
nâng lên hướng về cổ của Hứa Thanh, bóp thật mạnh.
Như muốn bóp nát cổ họng!
“Đây là thần thông gì?”
Sắc mặt Hứa Thanh hơi trầm xuống. Trong một thức này bên, hắn cũng cảm
nhận được một loại đại đạo nào đó ẩn chứa, ánh mắt chợt lóe lên tia sắc lạnh.
Hắn há mồm phun một ngụm, ngay lập tức ba ngọn núi đảo ngược đột nhiên rơi
xuống trước mặt.
Một núi băng hàn, một núi đỏ như máu, một núi bốc lửa.
Một khắc sau, ba ngọn núi sụp đổ, bóng dáng Hứa Thanh rút lui lại, nhưng
Viêm Huyền Tử vẫn xuất thủ cuồng bạo như cũ, bàn tay bóp nát cổ họng
chuyển thành quyền, đánh vào Hứa Thanh.
Đó chính là Bất Diệt Đế quyền, được nhưng Viêm Huyền Tử dùng ra trong
Đế Lăng trước đó, từng một quyền đánh sụp thân thể Nhị Ngưu.
Giờ phút này, quyền ấy vừa xuất hiện, thiên địa biến sắc, khí tức cuồng bạo
và loại cảm giác bá đạo không cách nào nói rõ kia, cắt đứt hết thảy.
Còn chưa kết thúc, dường như hết thảy trước đó đều là đang súc thế, giờ
phút này trong nháy mắt Bất Diệt Đế quyền đánh xuống, toàn thân Viêm Huyền
Tử bỗng nhiên lấp lánh ánh vàng chói mắt.
Ánh sáng này, bùng nổ từ trong năm phần da, thịt, gân, xương, máu.
Mà da là phòng ngự bên ngoài, thịt là kim cương, gân có thể kéo dài lực
lượng, xương là nền tảng vững chắc, máu thành bản nguyên.
Hợp nhất với nhau chính là…
“Bất Tử Ngũ Hành.”
Toàn thân Viêm Huyền Tử tỏa ánh vàng vạn trượng, thân thể cũng phóng
đại theo đó, giống như núi cao, phảng phất tiến vào một loại hình thái vô địch
nào đó. Khí thế của hắn càng đạt tới đỉnh điểm. Hắn tập trung hết sức thân thể
và thần thông, hóa thành quyền có thể đánh nát càn khôn, đánh về chỗ Hứa
Thanh.
Một quyền rơi xuống, quy tắc nứt, pháp tắc sập, chúng sinh khiếp.
Trong mắt Hứa Thanh tuôn ra ánh sáng mãnh liệt, càng có màu Triêu Hà lấp
lánh. Một hệ liệt thần thông liên chiêu này của Viêm Huyền Tử khiến hắn có
một loại cảm giác kinh diễm.
“Thần thông này, ta muốn!”
Đôi mắt Hứa Thanh sáng lên. Hắn không chần chờ chút nào, trong giây lát
đối phương đánh đến, Cửu Lê bỗng nhiên thuyễn hóa ra bên ngoài thân thể Hứa
Thanh, bao phủ toàn thân hắn, hình thành Vu giáp cổ xưa.
Càng có ý niệm Tổ Vu hòa mình, khiến cho thân thể phóng đại trong chớp
mắt, hóa thành một Tổ Vu hiện thế.
Thân hình ấy cao như núi lớn, đỉnh đầu đội trời, khí thế lan ra thời gian, ẩn
chứa truyền thừa viễn cổ, hóa thành đỉnh cao nhất của Vu đương đại.
Càng có chín con của rồng vờn quanh, khí thế ngang ngược của Vu giáp làm
thế nhân kinh hãi, dẫn động vô số hung thú của Sơn Hải đại vực gào thét, khiến
huyết mạch tộc đàn bát phương sôi trào.
Cảm giác mông muộn, cổ xưa, uy thế thiên địa bỗng nhiên bùng nổ từ trên
người Hứa Thanh vào thời khắc này.
Hứa Thanh vỗ xuống một chưởng hướng về một quyền kia của Viêm Huyền
Tử.
Quyền và chưởng, cách không va chạm nhau.
Toàn thân Viêm Huyền Tử chấn động, thân thể không đáng ngại, nhưng tâm
thần như muốn nổ tung. Nỗi đau nhức kịch liệt liên tiếp bùng nổ trong đầu làm
hắn khó tránh khỏi mà phun ra máu tươi. Sắc mặt hắn trắng bệch, trong mắt lộ
ra cảm giác cực kì không cam lòng, nhưng thân thể vẫn bị bay ngược lại dưới
cú va chạm này.
Ở nơi hai người va chạm, có thể thấy được hư vô bỗng nhiên tan nát, vỡ ra
tầng tầng, hình thành một cái lỗ đen, lôi kéo hai tòa đại thế giới, làm thế giới
nghiêng đi.
Vô số tia sét như rồng múa loạn, lại càng tràn ngập bát phương, tựa như hóa
thành một tấm lưới sét to lớn, muốn bao phủ tất cả. Hai người, một bên thần
thông tuyệt thế, một bên Vu đạo đỉnh cao, một đòn mạnh nhất của hai bên, trong
khoảnh khắc va chạm, lại tự lụi tàn.
Chỉ có một cơn bão táp mà Uẩn Thần cũng phải chấn động, ầm ầm bùng nổ
ra xung quanh.
Trong cơn bão táp này, bóng dáng Hứa Thanh như Tiên Ma, tóc dài bay
múa, hắn cất bước đi đến.
Nét mặt hắn rung động, đôi mắt ẩn chứa ánh sáng kỳ dị.
Hắn nhìn ra, không phải thần thông của Viêm Huyền Tử không bằng Tổ Vu
đạo của mình, mà công pháp của đối phương có chỗ không trọn vẹn, như không
hoàn chỉnh, không đạt được truyền thừa hoàn chỉnh giống mình.
Công pháp này của đối phương quá cực đoan, chỉ dành riêng thân thể,
không tăng cường thần hồn.
Không phải nói hồn lực của Viêm Huyền Tử không đủ, trái lại, hồn lực của
hắn đã mạnh hơn người cùng thế hệ rất nhiều, nhưng so với chỗ tăng cường cho
thân thể của công pháp này, hồn lực đã trở thành thiếu hụt.
Mà Viêm Huyền Tử đã thua ở điểm này.
Nhưng công pháp đó cũng rất kinh khủng.
Nó cho Hứa Thanh cảm giác, dường như tu vi gì đều có thể sử dụng được,
mà theo tu vi càng cao, thì khi dùng ra thần thông này lại càng đáng sợ, phảng
phất không có hạn mức cao nhất!
Tuy nhiên tu hành đến trình độ này của bọn họ, không cho phép có bất cứ
điểm nào có thiếu hụt.
Thiếu hụt, chính là sơ hở.
Cho nên giây tiếp theo, Hứa Thanh ẩn lạnh băng trong lòng, bước một bước
về phía Viêm Huyền Tử, Vu giáp trên thân lại tự động tách ra, hóa thành ánh
sáng lấp lánh, trốn vào hư vô.
Ngay cả ý niệm Vu Tổ cũng tự động tách rời, biến mất trên người Hứa
Thanh, lúc xuất hiện, thình lình đã ở trên đỉnh đầu Viêm Huyền Tử đang rút lui.
Sắc mặt Viêm Huyền Tử đại biến. Ý niệm Tổ Vu hóa thành thực, bỗng
nhiên trấn áp về phía hắn.
Lại có Cửu Lê phá không xông ra từ xung quanh Viêm Huyền Tử, bỗng vờn
quanh hắn, hội tụ về phía hắn trong nháy mắt, miệng nó còn phát ra âm thanh
bén nhọn nhằm vào thần hồn, phối hợp với Tổ Vu trấn hồn.