đều dâng lên sự sợ hãi trước đó chưa từng có trong một tích tắc này. Nét mặt ai
nấy tái mét, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tịch Đông Tử cũng ở trong số đó. Giờ phút này hắn đang phi hành trên màn
trời, dưới kịch biến bất thình lình, bóng dáng hắn bỗng nhiên dừng lại. Hắn thở
dồn dập, sắc mặt lập tức thay đổi. Sau khi cảm giác, hắn chợt nhìn về phía Cửu
Lê Cấm.
Hắn có thể cảm nhận được, ngọn nguồn của dao động này là ở bên trong
Cửu Lê!
Nếu đổi lại là lúc khác, hắn sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng hôm nay trong
đầu hắn lại hiện ra hình ảnh Hứa Thanh bước vào Cửu Lê.
Một cảm giác bất an không tên cũng dâng lên theo.
Bầu trời toàn bộ Sơn Hải đại vực mờ dần. Trong lúc gió nổi mây phun mặt
đất nổ vang, đếm không hết hung thú đang phát ra tiếng gào thét của mình tại
nơi nghỉ lại khác nhau.
Âm thanh dung hợp lại cùng nhau, cuối cùng vang vọng tận mây xanh,
khiến cho thiên địa biến sắc.
Trong tiếng gào thét kia còn kèm theo từng tiếng kêu rên đau buồn lại hung
ác, tràn ngập thê lương, lộ ra oán khí mãnh liệt đến cực hạn.
Dường như, oán trời này bất công, oán đất này bất chính!
Oán tộc đàn phản bội, oán bản thân ngu trung!
Hết thảy, phảng phất vốn tồn tại sâu trong linh hồn và huyết mạch truyền
thừa của đám hung thú này, ngày thường ẩn nấp cực sâu, thậm chí chính bọn
chúng cũng không thể cảm giác, bây giờ bởi vì Sơn Hải đại vực biến hóa, bởi vì
khí tức kẻ địch mạnh, xuất hiện khôi phục ở một mức độ nhất định, tái hiện theo
bản năng.
Từng thí luyện giả của cuộc đi săn lớn Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc cũng
không ngừng thay đổi nét mặt, có ngạc nhiên nghi ngờ, có kinh hãi, có khiếp sợ,
đủ loại cảm xúc bùng nổ trong lòng bọn họ như gió lốc.
“Đây là tình huống gì!”
“Sơn Hải đại vực, sao đột nhiên lại như vậy!”
“Đám hung thú này, phảng phất chịu kích thích cực lớn!”
Không chỉ là thí luyện giả bình thường nổi sóng trong lòng, mà những đại
thiên kiêu Viêm Nguyệt trong Sơn Hải đại vực, giờ phút này cũng giống như
thế.
Tịch Đông Tử tim đập thình thịch nhìn về phía Cửu Lê Cấm. Đồng thời, tại
một khu vực khác, Phàm Thế Song đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, vẻ mặt bình
tĩnh lại bỗng nhiên mở mắt ra, nét mặt thay đổi, hắn cấp tốc quay đầu ngóng
nhìn Cửu Lê Cấm.
Biểu cảm của hắn dần dần nghiêm trọng, hai mắt càng co lại.
“Ngọn nguồn, đến từ Cửu Lê!”
“Nơi đó… Xảy ra biến cố gì?”
Đáy lòng Phàm Thế Song dâng lên sự bất an, cho dù là kinh nghiệm của
hắn, hay trong lời đồn, đều chưa từng xuất hiện một cảnh này.
Còn có Thiên Mặc Tử, Thác Thạch Sơn, tâm thần cũng đều dâng lên gió lốc
tương tự tại nơi khác biệt, bị loại dao động sinh ra từ Cửu Lê này làm rung
động.
Cảm giác bất an càng ngày càng lan tràn.
Cùng lúc đó, trong khu hạ của Sơn Hải đại vực, ở nơi nghỉ lại của Sơn Xi,
có một bóng dáng đang nhanh chóng phi nước đại.
Tốc độ của bóng dáng này cực nhanh, nhưng nếu cẩn thận nhìn lại, không
biết vì sao, lại luôn cảm thấy toát ra sự hèn mọn.
Ấy chính là Nhị Ngưu.
Hắn cũng cảm nhận được dao động mênh mông này. Trong lúc phi nhanh,
hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, đáy lòng dâng lên một suy đoán.
“Sao cứ có cảm giác, chuyện này liên quan đến tiểu sư đệ nhỉ?”
Nhị Ngưu chớp chớp mắt, nói thầm tiểu sư đệ không tới tụ hợp, không phải
là phát hiện ra bảo bối nào tốt hơn đấy chứ…
Ngay khi hắn đang suy tư, một tiếng rít bén nhọn truyền đến từ sau lưng,
một thanh niên mặt quan như ngọc xông ra từ trong khu rừng sau lưng Nhị
Ngưu.
Cho dù thiên địa biến hóa như thế, nhưng trong mắt thanh niên này, dường
như chuyện gì cũng không quan trọng, chỉ có Nhị Ngưu phía trước là duy nhất
trong mắt hắn.
Thế là sau khi hiện thân, hắn bỗng nhiên đuổi theo.
Nếu có tu sĩ Viêm Nguyệt khác ở đây, ắt nhất định có thể nhận ra, thanh
niên này chính là đại thiên kiêu đứng thứ nhất Viêm Nguyệt, Viêm Huyền Tử
cao cao tại thượng!
Thân là đại thiên kiêu đệ nhất, địa vị và thân phận của hắn đều cực cao.
Người cùng thế hệ đương đại, không kẻ nào dám chọc đến hắn, cho nên tình
huống bị hắn truy kích cũng không xuất hiện nhiều.
Nhưng ở đây lại xuất hiện.
Quan trọng nhất chính là Viêm Huyền Tử xuất hiện ở đây, quần áo hắn có
hơi chật vật, biểu cảm âm trầm, trong mắt ẩn chứa sát ý, giống như Nhị Ngưu
và hắn không đội trời chung.
Loại chuyện này là chuyện hi hữu.
“Yến Tử à, ngươi làm gì mà cứ phải đuổi theo một đại nam nhân như ta
không buông, trái tim ta đã có nơi thuộc về rồi, ngươi vẫn từ bỏ đi.”
Âm thanh đê tiện lại tràn đầy cảm thán của Nhị Ngưu truyền đến.
Nói xong, thân thể hắn lóe lên, chui vào trong rừng mưa một lần nữa, chỉ là
giờ phút này, trong mắt hắn lại hiện lên sự điên cuồng.
Viêm Huyền Tử sau lưng nghe thấy câu này, tròng mắt xuất hiện tơ máu, sát
ý càng thêm cuồng bạo, hắn nghiến răng nghiến lợi, truy kích theo.
Cứ như vậy, toàn bộ Sơn Hải đại vực đều xuất hiện sóng lớn và gió lốc.
Mà trong hạch tâm của mảnh gió lốc này, vùng đất Cửu Lê, nội tâm Hứa
Thanh cũng đang nổ vang. Khí tức kinh khủng và sự rung động đến từ đền thờ
dưới ngàn trượng nước bùn kia, làm hắn giống như con thuyền cô độc trong
sóng dữ, có một loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ chia năm xẻ
bảy.
Hiển nhiên, vớt ra một cái đầu lâu cuối cùng đã chạm tới căn nguyên, lúc
này mới dẫn đến sự biến hóa của điện thờ.
Nếu muốn hóa giải, thật ra cũng đơn giản, chỉ cần Hứa Thanh từ bỏ vớt
xương đầu ra là được.
Nhưng đã vớt được tám cái, chỉ thiếu một cái cuối cùng này là có thể hoàn
chỉnh, nếu từ bỏ, đáy lòng Hứa Thanh rất không cam tâm.
Nhất là hắn có một loại dự cảm mãnh liệt, nếu có thể vớt ra cái xương đầu
thứ chín, như vậy chín cái đầu xương khả năng sẽ xuất hiện một chút biến hóa
kỳ dị.
Biến hóa này là gì, hắn không cách nào cảm giác được, nhưng hắn cảm thấy
sự biến hóa ấy nhất định không nhỏ.