này, là bởi vì đối thủ của hắn quá mạnh!
Mà vẻn vẹn là thất bại của Tịch Đông Tử, dù khiến mọi người kinh hãi,
nhưng sự rung động trong lòng vẫn có hạn, không có khả năng làm tâm thần
bọn họ chấn động không gì sánh nổi như bây giờ.
Thứ chân chính khiến bọn họ rung động, là sương mù xám mỏng manh đang
tiêu tán xung quanh Hứa Thanh, cùng bóng dáng mơ hồ giờ phút này sắp tan đi
phía sau!
Đây mới là ngọn nguồn khiến nội tâm bọn họ dâng lên sóng lớn ngập trời.
Bởi vì sương mù xám, bọn họ nhận ra nó đến từ Cửu Lê.
Còn bóng dáng kia, bọn họ không biết, nhưng cảm ứng trong huyết mạch lại
lộ ra sự thân thiết không cách nào hình dung, như là... Căn nguyên.
Ngay khi cảm giác này còn nồng đậm, Hứa Thanh khoanh chân ngồi tĩnh
tọa, chậm rãi mở ra hai mắt.
Khoảnh khắc mở ra, Vu ấn trên mi tâm hắn bỗng nhiên lấp lánh, cảm giác
Hoang Cổ của bóng hình nửa vị Tổ Vu sau lưng, càng mãnh liệt hơn, đến từ
trong huyết mạch, trong linh hồn của tất cả mọi người. Cảm giác cúng bái trong
bản năng khiến thân thể của hết thảy tu sĩ trong này đều đang run rẩy.
Phàm Thế Song như thế, Thiên Mặc Tử cũng là như thế.
Những Quỷ Xa vốn đang quỳ xuồng kia, càng truyền ra tiếng kêu rên như
tiếng khóc thút thít.
Âm thanh ấy vòng qua vòng lại, truyền khắp bát phương, khiến cho thiên
địa tràn ngập cảm giác than khóc khó tả, phủ lên tâm tình của tất cả mọi người,
làm bọn họ khi nhìn thấy bóng dáng kia, nội tâm cũng dâng lên sự bi ai nồng
đậm.
Đó là một loại tiếng khóc nỉ non đến từ linh hồn, đến từ huyết mạch.
Dưới cảm giác này, trong các tu sĩ trên mặt đất, có người trực tiếp quỳ
xuống lạy, cúng bái Hứa Thanh trên trời và bóng dáng sau lưng hắn.
Thiên Mặc Tử cũng là như thế, những người khác lần lượt như vậy.
Cuối cùng là Phàm Thế Song, cho dù là hắn, với nội tâm cũng đều đang
rung động từng đợt mà không cách nào khống chế, cúi đầu, cúng bái, kính sợ.
Ba con Quỷ Xa cổ xưa tràn ra dao động Uẩn Thần phía trước Hứa Thanh
kia, cũng hiện ra, không có sự dò xét trước đó, mà cúi đầu càng sâu hướng về
Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn hết thảy. Hắn cuối cùng cũng biết vì sao trong truyền thuyết
liên quan đến Cửu Lê, lại lưu truyền cách nói người có được Cửu Lê, sẽ được
hết thảy tộc đàn Viêm Nguyệt Huyền Thiên cúng bái.
Bởi vì, đó là ngọn nguồn huyết mạch.
“Đáng tiếc, chỉ dung hợp một nửa.”
Hứa Thanh thì thào dưới đáy lòng, cảm giác Vu Tàng thứ năm của mình.
Mặt đất nơi đó được chế tạo từ huyết nhục của hắn, giờ phút này đang chôn
chín mươi lăm khối thần bài, bị huyết nhục bao phủ, bị sương mù xám tràn ngập
ăn mòn.
Mà giữa không trung Vu Tàng này, phía trên chín ngọn núi kia, hư vô vốn
trống trải, bây giờ nhiều thêm một quái vật khổng lồ.
Đó chính là bóng hình nửa vị Tổ Vu kia.
Hắn khoanh chân trôi nổi, toàn thân trên dưới tràn ra khí tức mênh mông
kinh thiên động địa, lại rõ ràng có sinh mệnh, còn đang thổ nạp.
Mỗi một lần nạp khí đều sẽ khiến Vu Tàng thứ năm này xuất hiện cảm giác
co vào. Từ bên trong chín mươi lăm khối thần bia bị mai táng trong mặt đất
huyết nhục kia, càng tràn ra từng sợi khói vàng óng, đi thẳng đến bầu trời, bị
hắn nuốt vào.
Bọn chúng như chất dinh dưỡng, thời thời khắc khắc, cung cấp dung hợp hết
thảy nhu cầu đối với Vu Tàng này.
Sau đó giữa lúc bóng dáng Tổ Vu đang thổ tức, Vu Tàng sẽ rung động mạnh
mẽ, xuất hiện điềm báo khuếch trương ra ngoài.
Hết thảy, như trở thành một tuần hoàn.
Vu Tàng thứ năm, theo những thần bài kia đến, theo bóng dáng Tổ Vu xuất
hiện, phảng phất sống dậy!
Ánh mắt Hứa Thanh ngóng nhìn tất cả, cuối cùng rơi vào trên bóng hình nửa
vị Tổ Vu kia, trong lòng dâng lên sự chờ mong.
Hồi lâu, hắn thu hồi ánh mắt, đứng lên giữa thiên địa, trong sự cúng bái tứ
phương kia.
Thời khắc hắn đứng dậy, một mảnh dao động truyền đến từ phương xa, từng
đợt cảm giác truyền tống cũng dâng lên theo dao động khuếch tán. Dao động và
truyền tống này, đến từ toàn bộ Sơn Hải đại vực.
Đó là điềm báo vòng thứ hai sắp kết thúc trưng.
Hứa Thanh giật mình, sau khi nghĩ ngợi, đi xa về phía chân trời.
Cho đến khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất ở phương xa, rừng mưa
trên mặt đất khôi phục, Quỷ Xa không còn kêu rên, một lần nữa trở về trong đó.
Còn những tu sĩ kia, sắc mặt từng người đều trắng bệch, nội tâm ai nấy đều
quanh quẩn dư ba, ẩn chứa phức tạp, ẩn chứa rung động. Bọn họ không dừng lại
ở đây, mà thay nhau rời đi.
Bọn họ phải nắm chặt thời gian, đi thu hoạch được tọa kỵ.
Bởi vì dao động vừa rồi đến từ Sơn Hải đại vực, làm bọn họ hiểu được,
vòng thứ hai của cuộc đi săn lớn Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc này, đã sắp
chuẩn bị kết thúc.
Người cuối cùng rời đi, là Thiên Mặc Tử và Phàm Thế Song.
Hai người nhìn nhau, Thiên Mặc Tử nâng cằm, bày ra tư thái thong dong,
chắp tay đi xa.
Cuối cùng, chỉ có một mình Phàm Thế Song, đứng giữa không trung.
“Cửu Lê... Hiện thế...”
“Từ xưa đến nay, chưa bao giờ có...”
Hồi lâu sau, Phàm Thế Song thở sâu, đè xuống rung động trong mắt trong
lòng, quay người rời đi.
Thời gian, cứ chậm rãi trôi qua như vậy, khi cách thời gian vòng thứ hai kết
thúc còn hai ngày, bóng dáng Hứa Thanh xuất hiện trên một mảnh đất lạ lẫm.
Nơi này, tên là rừng rậm Sơn Xi.
Cũng là nơi Hứa Thanh và Đội trưởng, giao hẹn.
Đứng ở giữa không trung nơi đây, ánh mắt Hứa Thanh vào rừng rậm phía
trước.
Ở đây, hắn cảm nhận được khí tức của Đội trưởng, nhưng không phát hiện
ra bóng dáng của hắn, cho dù dùng thẻ ngọc truyền âm, cũng không có trả lời.
“Có vết tích đấu pháp...”
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, đi vào rừng rậm. Theo hắn cất bước, hết
thảy thảm thực vật phía trước hắn đều đang xoay người, chủ động rẽ ra một con
đường.
Nét mặt Hứa Thanh như thường, thẳng đường đi tới, cho đến một lát sau,
bước chân hắn dừng lại, nhìn về phía một cái cây bên người.