Những nơi đi qua, toàn bộ những đứa trẻ màu đen quỷ dị đều dừng lại giữa
không trung.
Thân thể mỗi một đứa đều bị rất nhiều sợi hồn xuyên thấu, càng bởi vì phạm
vi không lớn, cho nên sợi hồn kết nối bát phương, khiến cho những đứa trẻ đen
này bị đọng lại giữa không trung.
Khi nhìn lại, một cảnh bất ngờ cũng làm cho ánh mắt thanh niên họ Phong
và Lan Dao, đều khẽ động.
Trên thực tế, bây giờ những sợi hồn này lại hình thành hình thái như mạng
nhện, mà Hứa Thanh đứng ở trung tâm, mấy trăm đứa trẻ đen quỷ dị xung
quanh đều không nhúc nhích.
Rất nhanh, theo vách tường xung quanh rung động, những đứa trẻ đen quỷ
dị ào ào hóa thành khí đen tiêu tán, rồi ngàn vạn sợi hồn mới chậm rãi rút về,
từng sợi dung nhập vào thân thể Hứa Thanh.
Nét mặt Hứa Thanh như thường, hắn đứng sang một bên, nhường ra con
đường tiến lên, nhìn về phía thanh niên họ Phong.
“Đến lượt ngươi.”
Thanh niên họ Phong nhìn Hứa Thanh một chút, bỗng nhiên mở miệng.
“Những sợi hồn kia của ngươ rất kỳ dị, không biết là cái gì dung hợp
thành?”
Hứa Thanh vẫn chưa trả lời, mà hỏi một câu.
“Lông vũ ngũ sắc của Phong đạo hữu cũng rất kỳ dị, không biết đã hình
thành như thế nào?”
Thanh niên họ Phong nhướng mày.
“Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao.”
“Viêm mỗ cũng muốn nói như thế.”
Hứa Thanh lạnh nhạt mở miệng.
Thanh niên họ Phong hất tay áo lên, không nói thêm gì nữa, thân thể xông
lên, đi thẳng đến tòa tháp cao thứ năm, bấm niệm pháp quyết ở nơi đó, như triển
khai bí pháp gì.
Mà Lan Dao thì bay về phía Hứa Thanh, vẫn chưa tới quá gần, mà cách hơn
mười trượng, vừa phân tâm chú ý phía thanh niên họ Phong, vừa cười mở
miệng với Hứa Thanh.
“Đạo hữu Viêm Huyền Tử, lông vũ ngũ sắc của Phong đạo hữu tên là Chân
Giới Linh, là bí pháp đặc thù từ thế giới của Uẩn Thần, nhưng không phải tất cả
Uẩn Thần đều có thể làm được.”
Lan Dao vừa nói ra lời này, thanh niên họ Phong đang thi pháp nơi xa, quát
khẽ một tiếng.
“Lan đạo hữu, sao ngươi khua môi múa mép nhiều như vậy.”
Lan Dao nghe vậy, ánh mắt phát lạnh.
“Phong đạo hữu, bí pháp Chân Giới Linh ngươi sử dụng là truyền thừa của
tộc Ma Vũ ta, lại không phải chỉ thuộc về ngươi, sao tiểu muội mới nói một câu,
lại chính là khua môi múa mép rồi? Phong đạo hữu, chú ý lời nói của ngươi đi.”
Thanh niên họ Phong im lặng, hừ lạnh một tiếng, dứt khoát không để ý nữa,
tiếp tục thi pháp.
Nhưng Lan Dao hiển nhiên hơi chán ghét câu nói khua môi múa mép trước
đó, ánh mắt vẫn lạnh buốt, nhưng cũng không nhiều lời với Hứa Thanh nữa.
Hứa Thanh chớp chớp mắt, nhìn ra hành động của Lan Dao hoặc nhiều hoặc
ít, mang một chút lấy lòng.
Thế là hắn suy nghĩ trong lòng, đang muốn nói chút gì, nhưng vào lúc này,
bỗng nhiên tháp cao thứ năm ở chỗ thanh niên họ Phong đột nhiên nổ vang, bắt
đầu lấp lánh ánh sáng trắng.
Ánh sáng này xuất hiện từ ngọn tháp, như mặt nước chảy trôi, sau khi bao
trùm toàn bộ tháp cao, lại thuận tiện quấn quanh những sợi rễ khô héo lan tràn
trên đó.
Thế nhưng, sau khi ánh sáng chảy vào, gần như toàn bộ sợi rễ đều chỉ lấp
lóe mấy lần, đã tối sầm một lần nữa, hiển nhiên đã không có sức sống, không
thể bị kích thích.
Nhưng lại có một sợi sau khi nhấp nháy, thì một tia trắng xuất hiện trong đó.
Tia sáng ấy thuận theo hướng chạy của sợi rễ này, chậm rãi chảy tới, hấp
dẫn ánh mắt ba người Hứa Thanh.
Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, tia trắng này lượn lờ một lát bên trong
rất nhiều sợi rễ khô héo ở đây, rồi tiêu tan không thấy đâu, vẫn có vẻ không có
sức sống gì như cũ.
Nhưng nét mặt thanh niên họ Phong lại hơi kích động, hai tay hắn lại lần
nữa bấm niệm pháp quyết, triển khai thuật pháp truyền thừa. Trong chớp mắt
tiếp theo, ánh sáng của tháp cao lấp lánh một lần nữa, cũng lại xuất hiện.
Sau chín lần liên tiếp, căn cứ điểm những tia trắng đó biến mất, thanh niên
họ Phong này nâng tay, như đang tính toán.
Hứa Thanh nhìn hết thảy, nói thầm nếu lời thanh niên họ Phong nói trước đó
là thật, như vậy, tiên tổ của hắn năm đó cũng coi như nhọc lòng, bố trí xem như
nghiêm cẩn.
Đổi lại là người ngoài, dưới tình huống không biết bí ẩn của nơi này, rất khó
nhìn ra manh mối.
Khi Hứa Thanh đang trầm tư, thời gian trôi qua, hồi lâu sau, thanh niên họ
Phong đang tính toán, bỗng nhiên sáng mắt lên, nhìn tường đất xung quanh, ánh
mắt rơi vào một chỗ.
“Chính là chỗ đó.”
Thanh niên họ Phong vừa nói ra lời này, cả người hắn đã lập tức tới gần.
Hắn nâng tay nhấn một cái, chỗ tường đất lập tức nổ vang, lõm xuống dưới,
xuất hiện từng khe hở.
Trong đó không có gì cả.
Nhưng hắn không chút hoang mang, mà cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm
máu tươi.
Máu tươi này vừa chạm vào tường đất lõm xuống kia, nơi đó lập tức lấp
lánh huyết quang, bùn đất lại bắt đầu tiêu tan, nhưng tốc độ không nhanh,
dường như có vẻ không thuận lợi lắm.
“Lan đạo hữu, ta chỉ là Liêu Huyền nửa huyết mạch, lực lượng huyết mạch
không cách nào thỏa mãn yêu cầu của tiên tổ, ngươi còn không lấy ra huyết kỳ
ta đưa cho ngươi.”
“Những tộc đàn bị ta huyết tế kia, đều là hạ tộc có huyết mạch Liêu Huyền
trong thân thể, lấy hai ngàn vạn tàn huyết phối hợp, làm tẩm bổ là có thể kích
phát huyết mạch của ta, mở ra cấm chế này.”
Hứa Thanh nghe vậy, trong lòng cuối cùng biết được tác dụng của huyết tế,
nhưng không ngờ tới đối tượng đối phương huyết tế lại là đồng tộc.
Thế nhưng, hiển nhiên trong lòng đối phương, những tộc đàn bị huyết tế kia
cũng không khác gì gia súc.
Mà Lan Dao dường như đã đoán được một chút từ trước đó, giờ phút này
nàng cũng không quá bất ngờ. Sau khi lấy ra huyết kỳ, nàng quét nhìn thanh
niên họ Phong một chút, vừa thi pháp kích phát, vừa thốt ra lời nói.
“Phong đạo hữu quả nhiên không phải người thường, huyết tế hai ngàn vạn
huyết mạch đồng tộc của mình, làm việc quả quyết như vậy, tương lai nhất định
cũng là hạng người bay cao.”