mây đỏ, trong mắt càng có nét kiều mị chưa tan đi.
Hết thảy đều làm tăng thêm vẻ đẹp của nàng.
Khoảnh khắc bước ra cổng lớn, nàng hơi quay đầu, đôi mắt đẹp rơi trên
người Hứa Thanh ở trong cửa, âm thanh của tự nhiên dịu dàng vang lên.
“Vậy chúng ta nói rồi nhé.”
“Nói rồi...”
Hứa Thanh hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
Nụ cười của Tử Huyền càng đẹp hơn. Nàng quay người rời đi, nhưng sau
khi đi ra mấy bước, thân thể nàng như có hơi khó chịu, nhưng rất nhanh, hai má
lại ửng hồng...
Đưa mắt nhìn bóng dáng Tử Huyền đi xa, nét mặt Hứa Thanh hơi ngẩn ngơ.
Nhưng không đợi hắn hồi ức từng màn trong bảy ngày này, bóng dáng Nhị
Ngưu đã xé gió bay đến từ gần đó, mà cũng không phải đi một mình, bên cạnh
hắn còn có Ngô Kiếm Vu đi theo.
“Ai, Tiểu A Thanh, trùng hợp như thế.”
Nhị Ngưu làm ra dáng vẻ như vừa đến nơi đây, vẫy gọi Hứa Thanh.
“May mắn trước đó ngươi nhắc nhở ta, ta nói với ngươi Tiểu A Thanh, ta đi
phủ Tạo Vật, đích thân nhìn chằm chằm bảy ngày bảy đêm, một bước không rời
đi trong đó, bọn họ quả nhiên không có cơ hội ăn bớt nguyên vật liệu.”
Nhị Ngưu đắc ý đi tới, Ngô Kiếm Vu bên cạnh muốn nói lại thôi, nhưng
cuối cùng vì không dẫn đến phiền toái không cần thiết, hắn vẫn lựa chọn ngậm
miệng.
Hứa Thanh quay đầu, vẻ ngẩn ngơ trong mắt đã tan đi, hắn bình tĩnh nhìn
đại sư huynh.
“Đại sư huynh, là thật trùng hợp.”
Nhị Ngưu chớp chớp mắt, ánh mắt nhanh chóng dò xét toàn thân Hứa Thanh
một lượt, một dáng vẻ vô cùng hiếu kì, thậm chí hắn còn đi vòng quanh Hứa
Thanh vài vòng, đôi mắt sáng lên, miệng phát ra âm thanh chép chép.
Dưới ánh mắt này, trong biểu cảm bình tĩnh, màu da Hứa Thanh hơi mất tự
nhiên đỏ lên...
“Tiểu A Thanh, ngươi có điểm gì là lạ, giống như có chỗ nào hơi khác.”
Đội trưởng như cười như không.
“Hình như ta vừa lúc trông thấy có người rời đi từ phủ của ngươi... Khà
khà.”
Hứa Thanh tằng hắng một tiếng, vừa muốn mở miệng, Ngô Kiếm Vu bên
cạnh cũng bắt đầu hào hứng, đột nhiên phát ra lời nói.
“Tiểu tướng áo xanh mới lên ngựa, trời biết có thể chiến mấy hiệp, nhìn như
bảy ngày tinh lực hết, ai biết trong đó nghỉ mấy lần!”
Ngô Kiếm Vu vừa nói ra lời này, ngay sau đó, một cơn gió lớn rít gào thổi
qua trước mặt hắn, trong chốc lát bóng dáng hắn đã bị cơn gió này cuốn bay ra
ngoài ngàn dặm.
Hứa Thanh hừ lạnh một tiếng.
Nhị Ngưu ho khan một tiếng, nhìn ra Hứa Thanh da mặt mỏng, thế là hát
đệm ở bên cạnh.
“Quá đáng, Ngô Kiếm Vu này chỉ thích ăn đòn!”
“Ngô Kiếm Vu, nhớ kỹ tranh thủ thời gian trở về đấy.” Sau khi kêu lên trời
một tiếng sau, Nhị Ngưu quét mắt phủ của Hứa Thanh.
Đối với đại sư huynh, Hứa Thanh tuy có hơi bất đắc dĩ, nhưng hắn đã sớm
có kinh nghiệm xử lý thế nào, giờ phút này nét mặt bình tĩnh lại, hắn hỏi một
câu.
“Sư tôn ở đây sao?”
Nói đến sư tôn, Nhị Ngưu cũng bị chuyển hướng suy nghĩ, tức giận cắn răng
mở miệng.
“Đừng đề cập nữa, lão đầu tử đi rồi!!”
“Quả nhiên để ngươi nói đúng. Mấy ngày trước, ta dựa vào thuật pháp độc
môn đã phát hiện ra được tung tích của hắn, nhưng khi tìm đến, lão tiểu tử này
đã sớm không thấy đâu.”
“Rõ ràng là hắn muốn ăn mảnh!”
“Có ai làm sư tôn người ta như thế sao, quá đáng, chuyện này ta nhất định
phải đòi một câu trả lời. Ta đều nghĩ kỹ rồi, qua một thời gian ngắn chúng ta trở
về một chuyến, ta phải lấy ra uy nghiêm của đại sư huynh, triệu tập lão nhị, lão
tam, bốn người chúng ta cùng thảo phạt sư tôn!”
“Nếu hắn không chia của, chúng ta sẽ cùng phản bội sư môn, để lão đầu tử
sau này lẻ loi trơ trọi một mình.”
Nhị Ngưu nói lời kinh người, nét mặt ngạo nghễ, dáng vẻ như định làm thế
thật.
Hứa Thanh chớp chớp mắt, nhẹ giọng mở miệng ở bên cạnh.
“Như vậy không tốt đâu...”
“Hắn làm mùng một, thì đừng trách chúng ta làm mười lăm!” Nhị Ngưu hừ
một tiếng.
“Việc này, ta đều đã chuẩn bị tốt rồi, đến lúc đó chúng ta cùng tiến lên!”
Giữa lúc nói chuyện, hai người đã đi vào phủ. Sau khi ngồi lại ở tiền điện,
Nhị Ngưu rõ ràng vẫn còn đang đau đáu trong lòng vì chuyện Thất gia. Cho đến
nửa ngày sau, khi Ngô Kiếm Vu mặt mũi bầm dập trở về, hắn mới đưa đặt sự
chú ý trên người đối phương.
Ngô Kiếm Vu thành thật rồi.
Hắn sợ Hứa Thanh nhất, sợ Nhị Ngưu thứ hai. Vừa rồi là miệng tiện, thực
sự không nhịn được, mới xuất khẩu thành thơ, bị Hứa Thanh dạy cho một bài,
giờ phút này cho dù trong lòng chỉ trích như thế nào, nhưng mặt ngoài lại vô
cùng ngoan ngoãn.
Bây giờ ngồi trước mặt hai người, hắn nhắm chặt miệng, thiết tha mong chờ
nhìn bọn họ.
“Tiểu Kiếm Kiếm, chuyện mấy ngày trước ta nói với ngươi, nhờ ngươi đó.
Ngươi yên tâm, Trần Nhị Ngưu ta luôn luôn làm việc công bằng, tuyệt đối
không để ngươi bận rộn vô ích.”
“Thế này nhé, sau khi ấp trứng ra, vỏ trứng về ngươi!”
Đội trưởng chậm rãi mở miệng, ngữ khí nghiêm nghị.
Nói rồi, hắn lấy ra quả trứng của mình, đặt trước mặt Ngô Kiếm Vu.
Hứa Thanh mặt không biểu cảm, cũng lấy ra một quả.
Nhìn hai quả trứng này, tuy trong lòng Ngô Kiếm Vu hoàn toàn chắc chắn
mình làm được, nhưng hắn cảm thấy loại chuyện này hơi mất mặt. Trước đó, ở
trước mặt Nhị Ngưu, dù không thể không đồng ý, nhưng hôm nay tận mắt nhìn
thấy trứng, hắn vẫn còn hơi chần chờ.
Mắt thấy như vậy, Nhị Ngưu vỗ vỗ bả vai Ngô Kiếm Vu.
“Ta nói với ngươi, hai quả trứng này thật không đơn giản, đó là con của
Thần linh đây, vỏ trứng của bọn chúng có thể là vỏ trứng bình thường sao, đó là
vỏ Thần!”
“Hơn nưa, điều quan trọng nhất chính là, ngươi có kinh nghiệm ấp trứng
Thần. Đây tuyệt đối là một kinh nghiệm trước nay chưa từng có, đối với càng
nhiều sủng vật ngươi ấp ra sau này.”
“Ngươi phải có chí khí, ngươi những sủng vật tạp giao kia tối đa cũng chỉ là
huyết mạch Chủ Tể thôi. Ngươi suy nghĩ một lát đi, nếu có một ngày ngươi
vung tay lên, thứ xuất hiện không phải huyết mạch Chủ Tể, mà là một đám sủng
vật Thần linh được ngươi nuôi lớn, thì uy phong biết bao!”