thể trì hoãn quá lâu, vì vậy nghiến răng giơ chân bước lên, cấp tốc phóng về
phía trước.
Trên đường đi, thân thể của hắn không ngừng vang lên tiếng ken két, hắn
còn vận hành pháp tắc khiến cho đại địa dưới chân như thu nhỏ lại, khiến cho
tốc độ của mình nhanh hơn.
Cuối cùng hắn đã đến chỗ bình nguyên có đám phạm nhân Cận Tiên tộc kia.
Đây là chuyện thứ nhất hắn muốn làm trong lần phủ xuống này.
Sau khi đến chỗ này, hắn lập tức biến hóa quy tắc, tay phải giơ lên, trảo một
cái xuống dưới, thân thể hai tên phạm nhân Cận Tiên tộc bên trong lập tức bay
lên không trung, bị Hứa Thanh quấn lấy, trực tiếp đi xa.
Đến một nơi không người, hắn dựa theo phương pháp xử lý phạm nhân Cận
Tiên tộc khu Đinh, cứ thế áp dụng đối với hai tên Cận Tiên tộc tu vi Nguyên
Anh này, thành công gieo dị chất của mình vào, sau đó trong mắt Hứa Thanh lộ
ra vẻ trầm ngâm.
"Nếu ký ức bọn họ không bị xóa đi, vậy thì khi quay về khả năng trở thành
Tiên Khôi cũng sẽ giảm thiểu, nhưng Cận Tiên tộc cũng không ngốc, ba trăm
năm qua đột nhiên xuất hiện một tên phạm nhân Cận Tiên tộc bị xóa đi ký ức,
chắc chắn sẽ hoài nghi, cho nên không thể quá mức, cũng không thể làm quá
tuyệt đối."
Hứa Thanh suy tư một phen, dứt khoát ném một tên Cận Tiên tộc hôn mê về
chỗ cũ, tên khác thì là ném vào bên ngoài.
"Trong khoảng thời gian này ta sẽ thường xuyên tới đây quan sát, trước khi
cái tên Cận Tiên tộc ở bên ngoài này hoàn toàn mất đi ký ức sẽ được đưa trở về,
chỉ làm cho ký ức của gã bị biến mất bộ phận."
Hứa Thanh vừa mới làm xong, ném tên Cận Tiên tộc kia vào hoang dã, vừa
muốn đi tiến hành chuyện thứ hai, nhưng vào lúc này thần sắc hắn khẽ động,
bỗng nhiên quay đầu lại.
Chẳng biết từ lúc nào, ngoài năm trăm trượng phía sau hắn bỗng xuất hiện
một người!
Người này tương tự mặc đạo bào lính canh ngục khu Bính, là một trong
binh sĩ, gã đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Thanh, lại nhìn tên Cận Tiên
tộc trên hoang dã một chút, trong mắt lộ ra ánh sáng âm u.
"Ngươi đang làm gì?"
Hứa Thanh nhìn vị lính canh ngục khu Bính đột nhiên xuất hiện này, cảm
thụ tu vi chấn động của đối phương là Nguyên Anh.
Hắn đã gặp qua đối phương, nhưng chưa từng nói chuyện lần nào.
Đối với câu hỏi của người trước mặt này, Hứa Thanh như có điều suy nghĩ,
nhìn phiến khu vực này một chút, thần sắc lộ ra một tia áy náy.
"Ta đang làm một cái thực nghiệm."
Vị lính canh ngục kia lạnh nhạt nhìn qua Hứa Thanh, lại quét mắt nhìn tên
Cận Tiên tộc trên mặt đất đang gần thức tỉnh, lạnh giọng truyền ra lời nói.
"Nơi này là địa phận ta trông coi, đáng ra ngươi phải nói trước cùng ta nói
một tiếng, mà Quận Trưởng cũng đã có lệnh, phạm nhân Cận Tiên tộc miễn đi
nỗi khổ mất trí nhớ…Chuyện hôm nay, chỉ cho phép một lần."
Nói xong, gã quay người nhoáng một cái, rời khỏi nơi đây, không có ngăn
cản.
Mọi người dẫu sao đều là lính canh ngục, mặc dù tu vi của Hứa Thanh
không phải Nguyên Anh, nhưng hắn vẫn có quyền lợi xử lý phạm nhân, tuy việc
này có chút vi phạm quy định, nhưng hai bên cũng không có đụng chạm gì với
nhau, đối phương cũng đã lộ ra thần sắc áy náy, cho nên gã cũng chẳng muốn
tiến thêm.
Hứa Thanh cũng biết do mình chủ quan, hành động lần này có chỗ không
đúng, chưa để ý toàn cục.
Thật ra hắn vốn sẽ không phạm phải cái sai lầm này, dẫu sao ở khu Đinh
hắn cũng làm như vậy.
Nhưng hôm nay hắn vừa mới thử nghiệm đi tuần tra, cho nên còn chưa được
phân chia khu vực và thời gian, thế nên không biết được là người nào chịu trách
nhiệm phiến khu vực này, khó tránh khỏi sơ sẩy.
"Xin lỗi." Hứa Thanh thần sắc nghiêm nghị, chắp tay cúi đầu về vị lính canh
ngục đã đi xa kia.
Vị lính canh ngục đưa lưng về phía Hứa Thanh đi xa phất phất tay, một chút
không vui trong lòng cũng đã tản ra hơn phân nửa.
Cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh của đối phương nữa, Hứa Thanh
quay người rời đi, nguyên bản hắn còn có chuyện thứ hai muốn làm, đó chính là
tìm kiếm ba tên Hắc Thiên tộc kia, lưu lại ký hiệu trên người bọn họ để quan
sát.
Nhưng giờ phút này hắn đã cải biến chủ ý, không đi tìm nữa mà bay lên trên
không, trong khi phiến thiên địa này không ngừng bộc phát tiếng nổ, rời khỏi
mảnh tiểu thế giới này.
Theo quy tắc phủ xuống trên người tiêu tán, Hứa Thanh thở ra một hơi, cất
bước trở về Hình Ngục Ti.
Sau khi xuất hiện ở Hình Ngục Ti, Hứa Thanh lập tức tìm được Quỷ Thủ,
báo cáo lại việc mình có thể thừa nhận pháp tắc, có thể độc lập đi tuần cho lão
biết.
Trong một góc của tầng thứ 90, Quỷ Thủ đang nằm trên một cái xích đu
uống rượu, nghe hắn nói như vậy liền ngẩng đầu, đánh giá Hứa Thanh một chút.
"Nhanh như vậy?" Quỷ Thủ hiện ra biểu cảm kinh ngạc, bấm niệm pháp
quyết, chỉ một ngón tay về phía bích hoạ, bên trong bích hoạ lập tức tràn ra một
luồng ánh sáng nhu hòa, tranh vẽ nguyên bản mơ hồ, tạo thành cảnh tượng mới.
Trong tấm hình chính là một màn Hứa Thanh tuần tra ở bên trong, nhưng
chỉ hiện ra cảnh vừa mới phủ xuống, không hiện ra việc hắn xử lý Cận Tiên tộc
sau đó.
"Tiểu tử ngươi không tệ nha, cũng được." Quỷ Thủ cũng không nhìn nhiều,
phất tay xóa cảnh tượng đi, ném cho Hứa Thanh một cái lệnh bài.
"Ngươi chịu trách nhiệm trông coi khu vực đông 13."
Hứa Thanh tiếp nhận lệnh bài, nghiêm nghị hô vâng, sau đó suy nghĩ một
chút, nhẹ giọng mở miệng.
"Ty chức đã thả một tên Cận Tiên tộc ở trong tiểu thế giới, chuẩn bị làm một
cái thực nghiệm....."
"Việc nhỏ." Quỷ Thủ ha ha cười một cái, chuyện này lão tự nhiên biết rõ,
thân là ngục chủ, sự tình xảy ra trong giới ngục lão tất nhiên rất rõ ràng, càng
hiểu rõ thủ hạ chính là những lính canh ngục, trên thực tế thì từng người đều
không thành thật, đều kẹp việc riêng của mình.
Nhưng cuối cùng đều là Chấp Kiếm Giả, đều không có ác ý, nhiều nhất
chính là tự tư cho mình mà thôi.
Loại sự tình này, lão coi như mở một con mắt nhắm một con mắt.
Dẫu sao coi như là lão, thi thoảng cũng sẽ làm như vậy.
Mà Hứa Thanh có thể chủ động nói ra, điểm này khiến lão rất vui vẻ.
Hứa Thanh mắt thấy như thế, biết mình làm đúng rồi.
Có một số việc ẩn giấu cũng không có ý nghĩa, ngược lại sẽ khiến nảy sinh
một chút ngờ vực vô căn cứ không cần thiết, vì vậy sau khi hắn trầm ngâm, liền
lần nữa mở miệng.
"Tiền bối, ta muốn đi xem mấy tên Hắc Thiên tộc."
Quỷ Thủ cười ha ha, đưa một ngón tay chỉ về ngọc giản trong tay Hứa
Thanh.
"Lúc giảng giải cho ngươi lần trước, liền nhìn ra ngươi hứng thú không nhỏ
với bọn họ, ngươi tự mình đi tới nơi trấn thủ của mình nhìn là được."
Hứa Thanh nghe vậy khẽ giật mình, cúi đầu thật sâu về phía Quỷ Thủ, quay
người rời đi.
Nhìn qua Hứa Thanh đi xa, Quỷ Thủ uống một hớp rượu, trong mắt lộ ra sự
tán thưởng.
Lão thật sự rất tán thưởng Hứa Thanh, vô luận là ngay từ đầu hạ độc Bệnh
Quỷ, hay là ngộ tính cùng với thời khắc đều bảo trì sự lễ độ, những thứ này đều
rất khó có được.
Bây giờ tu vi Kim Đan lại có thể độc lập tuần tra, toàn bộ việc này cũng đã
nói rõ Hứa Thanh không tầm thường.
Càng trọng yếu chính là ánh sáng vạn trượng cùng với được an bài trấn thủ
nhà tù 132 khu Đinh, lão cũng biết rõ ý nghĩa bên trong của những việc này.
Cho nên lão đã an bài mấy tên Hắc Thiên tộc vào nơi Hứa Thanh trấn thủ,
bởi vì cho dù bất luận lão nhân nào, tất cả mọi người đều có ý nghĩ bên trong,
dẫu sao Hắc Thiên tộc đều rất hiếm thấy, ai cũng đều hứng thú rất lớn.
Mà cho người mới tự vấn lương tâm vạn trượng, mọi người cũng khó mà
nói cái gì, huống hồ điều này cũng có lợi cho Hứa Thanh quen thuộc với những
đồng liêu khác trong khu Bính.
"Tiểu tử, ngươi phải cố gắng lên, hôm nay khu đông 13 có một trận tạo hóa
không nhỏ." Quỷ Thủ uống một hớp rượu lớn, nằm trên xích đu, ngâm nhẹ một
tiểu khúc.