Kể từ đó, sự kiêng kị dâng lên trong lòng bọn họ, việc này có hơi khó xử lý.
Bọn họ không thể bỏ mặc Hứa Thanh rời đi, cũng rất khó giữ lại hắn, có thể
giết lại không dễ giết, trái phải đều khó, đâm lao phải theo lao.
May thay, Đại La Thánh cấm bắt sống được sư huynh của đối phương …
Nhưng cho dù như vậy, đây cũng vẫn là một ván cờ nan giải.
Đáy lòng Thanh niên họ Phong nổi lên thâm độc, ánh mắt không chừng
chớp động.
Lan Dao bên cạnh hắn, quét mắt nhìn Hứa Thanh vài lần, rồi bỗng nhiên mở
miệng.
“Vị đạo hữu này, đánh đến bây giờ, ngươi cũng biết được thực lực hai người
chúng ta, bản lãnh của ngươi, chúng ta cũng nhìn thấy rồi, bây giờ Đại sư huynh
của ngươi ở trong tay chúng ta, mà chúng ta cũng quả thật không thể thả ngươi
rời đi.”
“So với việc cứ giằng co như vậy, không bằng… Ngươi cũng tới cùng tham
gia chuyện chúng ta toan tính.”
“Còn Đại sư huynh của ngươi, chuyện của chúng ta vừa kết thúc, thì sẽ trả
cho ngươi.”
Lời nói này của Lan Dao, ngữ tốc chậm rãi, âm thanh rất nhẹ, nhưng lại nói
lời kinh người, khiến cho thanh niên họ Phong và Hứa Thanh, đều thay đổi nét
mặt.
Thanh niên họ Phong gần như ngay lập tức mở miệng.
“Việc này không có khả năng.”
“Ồ? Hẳn là Phong đạo hữu có phương pháp khác tốt hơn, hay có tự tin có
thể đánh giết người trước mắt mà không tổn hao gì?”
“Nếu ngươi có thể, tiểu muội ngược lại không có ý kiến gì.”
Lan Dao cười khẽ, dáng vẻ cười nói tự nhiên.
Hứa Thanh không nói một lời, ánh mắt lóe lên.
Thanh niên họ Phong nghe vậy thì chần chờ, đáy lòng dâng lên vô số suy
nghĩ, nhưng bất kể thế nào, cho dù là hắn cũng phải thừa nhận lời nói của Lan
Dao, thật sự là phương pháp phá giải phù hợp nhất với cục thế trước mắt.
Có thể nói giải quyết tất cả vấn đề gần như hoàn mỹ.
Bọn họ kiêng kị với đòn sát thủ của Hứa Thanh, lại không yên lòng Hứa
Thanh rời đi, nhưng lại khó mà vây khốn hắn một cách đơn giản, cũng rất khó
đánh giết mà không tổn hao gì.
Kể từ đó, kéo hắn gia nhập là có thể hóa giải cục diện bế tắc hiện giờ.
Còn chuyện sau đó, tự nhiên có thể tùy cơ ứng biến.
Duy chỉ có điều khiến hắn không yên lòng, là hắn hoài nghi cử động lần này
của Lan Dao có lẽ tồn tại tâm tư khác, nhưng bây giờ hắn quả thật không có
những phương pháp khác. Mặt khác, quan trọng nhất chính là đại sư huynh của
tiểu tử Nhân tộc này đang bị nắm giữ trong tay mình…
Như vậy, quyền chủ động ngay ở chỗ mình.
Sau khi suy tư, vẻ âm trầm trên mặt của thanh niên họ Phong đột nhiên biến
mất, lộ ra nụ cười.
“Lời nói của Lan đạo hữu có đạo lý, với sức chiến đấu của người này, hắn
cũng quả thật có tư cách đi cùng chúng ta. Thế nào, vị đạo hữu Nhân tộc này,
ngươi có bằng lòng tham dự hay không? Đây chính là một tạo hóa rất to lớn.”
Nói rồi, hắn bóp nhẹ cổ Nhị Ngưu trong tay, thân thể Nhị Ngưu run lên, mày
nhăn lại, như vẫn có thể cảm nhận được đau đớn trong cơn hôn mê.
Hứa Thanh quét mắt Đội trưởng, đáy lòng nói thầm mấy câu, nếu không
phải rất có lòng tin với kỹ thuật diễn của Đội trưởng, lại hiểu quá rõ về hắn, thì
e là giờ phút này hắn thật sự sẽ cho rằng Đội trưởng khó mà dự đoán được sống
chết.
Nhưng trong lòng hắn suy nghĩ như vậy, mặt ngoài đương nhiên không sẽ lộ
ra mảy may.
Mà tình huống bây giờ…
Hứa Thanh cười lạnh dưới đáy lòng, nhưng nét mặt lại rất khó coi, dáng vẻ
như không muốn tham dự, nhưng bởi vì cố kỵ sinh tử của đồng môn, sợ ném
chuột vỡ bình.
“Ta thế nào biết sau khi chuyện của hai người các ngươi thành công rồi, có
thả đại sư huynh của ta đúng hẹn hay không.”
Hứa Thanh trầm thấp mở miệng.
“Chuyện này đơn giản, Phong đạo hữu thực hiện tâm thệ không phải là được
rồi sao.” Lan Dao nhìn về phía thanh niên họ Phong.
Thanh niên họ Phong trầm ngâm, không biết tự định giá thế nào, lại thật sự
khẽ gật đầu. Ngay trước mặt Hứa Thanh, hắn lập tâm thệ, một khi làm trái, sẽ bị
phản phệ và chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Lời thề bậc này, có hiệu lực nhất định, chỉ chờ Hứa Thanh đồng ý, là có thể
bắt đầu có hiệu quả.
Nhưng Hứa Thanh vẫn chần chờ.
“Làm sao ta biết các ngươi có phải có những biện pháp khác, cuối cùng
tránh được sự phản phệ của tâm thệ hay không.”
Lan Dao nhíu mày.
Thanh niên họ Phong cũng như thế, nhưng lại không ngoài ý muốn chút nào
đối với lời nói của Hứa Thanh, trái lại nếu đối phương thật sự tin tưởng một
cách đơn giản như thế, hắn mới cảm thấy không bình thường.
Dù sao đổi lại hắn là đối phương, đối mặt với chuyện này, cũng sẽ làm như
thế.
Nhưng mặt ngoài, hắn đương nhiên lộ ra vẻ không vui, hừ lạnh một tiếng,
nét mặt lành lạnh.
“Ngươi đừng quá mức, chúng ta đã lui bước rồi, nếu ngươi vẫn như vậy, thì
chớ có trách ta chơi chết Đại sư huynh của ngươi trước. Còn như ngươi, nếu
không phải ta không muốn bị thương, há có thể để ngươi cùng đi một đường.”
“Nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước, như
vậy không biết chừng, cho dù trả giá hao tổn nhất định, ta cũng muốn chém
ngươi.”
Giọng nói của thanh niên họ Phong âm u, sát ý như lại sắp dâng lên.
Lan Dao không nói chuyện, nhưng ánh mắt lạnh băng đã bày tỏ thái độ.
Hứa Thanh im lặng, hồi lâu sau, chậm rãi mở miệng.
“Tâm thệ như thế cũng được, nhưng không biết lần này hai vị đạo hữu, toan
tính chuyện gì?”
Nghe thấy Hứa Thanh tán đồng tâm thệ, nét mặt thanh niên họ Phong dịu đi
một chút, Lan Dao cũng lộ ra nụ cười.
“Được rồi, mọi người nói đến đây, không khác nào là người một nhà, còn
không biết tên húy của vị đạo hữu Nhân tộc này là?”
“Viêm Huyền Tử.” Hứa Thanh thản nhiên mở miệng.
“Đạo hữu Viêm Huyền Tử, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, không bằng
chúng ta vừa đi tiếp, vừa nói chuyện.”
Lan Dao lưu chuyển đôi mắt đẹp, mở miệng cười.
Hứa Thanh than nhẹ, khẽ gật đầu.
Rất nhanh, ba người đã hóa thành ba dải cầu vồng dài, đi về nơi chân trời
xa.
Nhưng ai nấy đều cách nhau một chút phạm vi.