Phán đoán như thế, mình gặp được bọn họ, cửu tử nhất sinh.
Mặt khác, hai tên này lại chọc đến tồn tại kinh khủng như vậy, đây… Cũng
là bản lĩnh.
Phải biết rằng, không phải người nào cũng có thể chọc đến vật đáng sợ như
thế, cũng không phải người nào đều có thể kiên trì bị truy sát suốt một đường
mà không chết sau khi chọc đến nó.
Tổng hợp hết thảy, Thác Thạch Sơn mới không chút do dự kích thích tỉnh
lão gia gia, ném hắn ra, để tỏ thái độ của mình.
Mà giờ khắc này, lão gia gia bị ném ra cũng từ lúc mờ mịt giật mình một
cái. Trong khoảnh khắc con sứa màu đỏ to lớn kia ngóng nhìn, toàn bộ hồn thể
của hắn đều run rẩy một chút, nội tâm quay cuồng đến cực hạn.
“Cái thằng ranh con nhà ngươi…”
Đáy lòng hắn phát điên, nhưng bây giờ không có bất cứ biện pháp nào, cũng
không có thời gian đi mắng chửi người. Thời khắc nguy hiểm, hắn bùng nổ lực
lượng Uẩn Thần của mình, cách không nhấn một cái về phía con sứa khổng lồ
đang tiến đến.
Thiên địa nổ vang, bát phương rung động.
Bóng dáng con sứa bàng bạc kia cũng hơi dừng lại, nhưng vào thời khắc
phong vân cuốn ngược, nó đột phá hết thảy, vọt tới một lần nữa.
“Đây đã là tồn tại có thể sánh bằng tiểu Thần linh!”
Nội tâm lão gia gia run lên, hắn kiên trì, tiếp tục xuất thủ.
Mà ở phía sau hắn, Đội trưởng và Hứa Thanh cũng lộ ra nét mặt kỳ quái đối
với việc Thác Thạch Sơn đột nhiên đến tương trợ, nhất là khi nhìn thấy lão gia
gia ra sức như vậy…
Đối phương đều như vậy, bọn họ cũng không thể xuất thủ hại người, thế là
Hứa Thanh khẽ gật đầu với Thác Thạch Sơn mang vẻ mặt hiên ngang.
“Đa tạ!”
Nói rồi, giữa tiếng rít gào, thân thể Hứa Thanh xuyên thẳng qua từ bên cạnh
Thác Thạch Sơn.
Thác Thạch Sơn cũng đang lùi lại, nhưng tốc độ hiển nhiên không nhanh
bằng Hứa Thanh. Giờ phút này sau khi bị Hứa Thanh vượt qua, hắn miễn cưỡng
nặn ra nụ cười.
“Huynh đệ nhà mình, không cần khách khí.”
Đội trưởng nghe vậy, hơi chấn động, gật đầu về phía Thác Thạch Sơn, tiếp
đó đã theo sát Hứa Thanh, nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh, bóng dáng hai người biến mất ở nơi chân trời.
Mà Thác Thạch Sơn, cho dù cũng đang liều mạng phi nhanh, nhưng tốc độ
rốt cuộc vẫn chậm một chút. Tuy nhiên lão gia gia dù không ngừng phát ra âm
thanh thê thảm, nhưng hắn vẫn kéo dài được một chút thời gian dựa vào thủ
đoạn của mình.
Thế là Thác Thạch Sơn dần dần thuận lợi kéo dài khoảng cách với sứa
khổng lồ.
Cho đến khi đủ phạm vi, Thác Thạch Sơn rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, biết
mình tạm thời an toàn, nhưng vừa nghĩ tới lão gia gia thê thảm như vậy, đáy
lòng hắn không khỏi đắng chát.
“Sao lại như thế…”
Mà ở một phương hướng khác, hai người Hứa Thanh và Đội trưởng cuối
cùng cũng triệt để hất ra sứa khổng lồ. Giờ phút này sau khi liên tiếp bay ra mấy
canh giờ với không giảm tốc độ, theo Đội trưởng xuất thủ, tuyến nhân quả giữa
bọn họ và sứa khổng lồ trực tiếp bị cắt ra.
Sau khi cắt ra, hai người bọn họ vẫn không yên lòng. Dưới sự dẫn đường
của Đội trưởng, bọn họ lại bay liên tiếp mấy ngày. Theo cảm giác tim đập
nhanh hoàn toàn biến mất, nguy cơ đến từ sứa khổng lồ mới xem như hoàn toàn
giải quyết hết.
Giờ phút này, trên một tòa thịt Thái Tuế có đường kính khoảng mấy chục
trượng, tạo hình như cây nấm, Đội trưởng ngồi xổm ở đó, thở phào một hơi.
Hồi ức từng cảnh tượng lúc trước, hắn không nhịn được cảm thán.
“Ngươi nhìn kìa, trước đó ta đã nói với ngươi, Đà Thỉ Sơn (núi phân) kia là
người tốt.”
Nói rồi, Đội trưởng nâng tay móc một miếng thịt Thái Tuế dưới chân tiếp
theo, đặt vào trong miệng nuốt xuống.
“Ăn chút đi, loại thịt Thái Tuế này là thứ an toàn duy nhất trong Thần Vực.”
Hứa Thanh cũng thở sâu, ngẩng đầu nhìn hướng chân trời, xác định con sứa
kinh khủng kia quả thật là không có nhân quả với mình nữa, lúc này mới buông
xuống một nửa trái tim.
Thế là hắn nhìn về phía Đội trưởng.
Đội trưởng cười ngượng ngùng.
“Ngoài ý muốn, thật là ngoài ý muốn mà.”
Nói rồi, Đội trưởng đưa một khối thịt Thái Tuế móc được cho Hứa Thanh.
Cho dù đã sớm thành thói quen với sự điên cuồng của Đội trưởng, nhưng
cảm xúc trong lòng Hứa Thanh vẫn hơi gợn sóng. Giờ phút này tiếp nhận miếng
thịt Thái Tuế kia trong im lặng, hắn không do dự như trước kia nữa, mà trực
tiếp đặt vào miệng nuốt xuống.
Bởi vì đã đều như vậy, cũng không sợ lại chọc thêm phiền phức khác nữa.
Mà thịt Thái Tuế này dù trông đen sì, nhưng ăn vào trong miệng, hương vị
lại vô cùng thơm ngọt, hình như cũng có tẩm bổ nhất định đối với linh hồn, làm
tinh thần người ta không khỏi chấn động.
“Thế nào, tiểu sư đệ, ta không lừa gạt ngươi chứ. Thịt này có thể ăn, ta nói
với ngươi, trước kia thịt Thái Tuế ở nơi này rất nhiều, sau đó bị ta phát hiện
công hiệu này…”
“Thế là liền ít đi.” Hứa Thanh không vui mở miệng.
Đội trưởng cười hì hì. Việc hắn am hiểu nhất chính là dỗ Hứa Thanh. Giờ
phút này không chút để ý giọng điệu của Hứa Thanh, hắn tiến lên ôm cổ Hứa
Thanh, đắc ý mở miệng.
“Tiểu A Thanh, vẫn là ngươi hiểu ta. Không sai, thịt Thái Tuế nơi này bị ta
ăn hơn bảy tám phần mười, đồ chơi này chính là đồ tốt, sẽ không tái sinh nữa,
bây giờ đoán chừng lượng còn sót càng ít.”
“Chúng ta ăn nhiều một chút, lát bữa ăn xong, đại sư huynh dẫn ngươi đi
xem đại bảo bối.”
Nói xong, Đội trưởng lại đào miềng thịt tiếp theo.
Cứ như vậy, hai người ngươi một miếng ta một miếng, một canh giờ sau…
Viên thịt Thái Tuế khoảng mấy chục trượng này đã biến mất không còn tăm hơi.
Toàn bộ đều bị ăn sạch, Đội trưởng ăn ít, Hứa Thanh ăn nhiều, cơn tức cũng
tiêu tan hơn nửa.
Mà ăn hết nhiều thịt Thái Tuế như vậy, tăng thêm trực tiếp nhất cho Hứa
Thanh là độ dày linh hồn.
So với trước đó, độ dày linh hồn của hắn ít nhất tăng lên bốn phần mười,
điều này khiến Hứa Thanh càng ngày càng cảm nhận được rõ ràng ràng buộc tu
vi của mình.