lúc chúng hội tụ vào với nhau, hình thành một đại thế giới hư ảo.
Dưới ánh sao trong đan điền hắn, đại thế giới hư ảo này lại cho thấy một
chút cảm giác chân thực, phảng phất có sinh mệnh đang sinh ra trong thế giới
đó.
Càng có một khí tức rung động bát phương, mênh mông kinh người, vượt
hơn xa cảnh giới Quy Hư, bùng nổ ra trong thế giới từ hư hóa thành thực của
hắn.
Đó là… Khí tức Uẩn Thần.
Thác Thạch Sơn đang mượn nhờ lực Thái Dương nơi này, để hoàn thiện đạo
của chính mình, thắp sáng con đường của mình, tạo nên đại thế giới của mình.
Một khi thành công, hắn chính là Uẩn Thần!
Đây, chính là mục đích cuối cùng của hắn khi đến Thần vực. Thân là một
trong những thiên kiêu đỉnh cao nhất của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, mặt
ngoài dù hắn không đi đến cuối trong cảnh giới Quy Hư này, nhưng đã sớm rèn
luyện đến cực hạn.
Mà hắn cũng biết được chênh lệch giữa mình và những người khác, cho nên
hắn không quá khắt khe sự hoàn mỹ như người bên ngoài, điều hắn theo đuổi là
cực hạn của bản thân.
Bây giờ, cực hạn của hắn đã đến, cho nên… Hắn không chút do dự, lựa
chọn thăng cấp!
Hơn nữa, không có nơi nào, càng thích hợp thắp sáng đại thế giới hơn nơi
này, bởi vì lực Thái Dương đại biểu cho sức sống, đại biểu cho vô hạn khả
năng, nhất là hắn hiểu được, trong mặt trời của Đế Lăng Thần vực này…
Là mặt trời ban sơ của giới này!
Cũng là mặt trời duy nhất, là Thái Sơ, thái dương, lực lượng của nó giống
như Tổ Nhật của Vọng Cổ, dù vĩ lực có mạnh có yếu, nhưng vị cách tương tự
nhau.
Đây không chỉ là lựa chọn của hắn, cũng là lựa chọn của Thiên Mặc Tử.
Cho nên vào lúc trong thân thể Thác Thạch Sơn sáng lên ánh sao thứ hai,
trên ngôi sao chỗ Thiên Mặc Tử, cũng có ánh sáng bùng nổ, khí tức và uy áp
đáng sợ dâng lên theo đó.
Hắn, cũng đang thăng cấp.
Trong thời gian ngắn, ngôi sao chỗ hai người cùng nhau nổ vang.
Một cảnh này, rơi vào trong mắt Hứa Thanh, hắn hiểu được hết thảy, đồng
thời bỗng nhìn về phía Viêm Huyền Tử.
Viêm Huyền Tử trước khi chưa thăng cấp lên Uẩn Thần, Hứa Thanh đã thấu
hiểu rất rõ trình độ cường hãn của nàng, mà hai người Thiên Mặc Tử thành đạo
đầu tiên, không có nghĩa là kẻ mạnh nhất, bởi vì cực hạn của bọn họ có hạn.
Trong thiên kiêu Viêm Nguyệt Huyền Thiên nơi đây, người có cực hạn gần
như vô hạn chỉ có Viêm Huyền Tử.
Cho nên, nàng cần càng nhiều lực Thái Dương.
Gần như trong nháy mắt Hứa Thanh nhìn lại, trên đỉnh đầu Viêm Huyền Tử
đang khoanh chân ngồi trên ngôi sao, nổ vang, năm tàng môn to lớn cổ xưa,
tang thương lại không thiếu xa hoa, lập tức hiện ra.
Năm môn, toàn bộ rộng mở, tràn ra lực hút to lớn.
Vô số lực Thái Dương, trong khoảnh khắc xông thẳng đến Viêm Huyền Tử,
tràn vào năm cánh cửa, đồng thời ba trong năm cánh cửa, xuất hiện đạo ngân,
xuất hiện bọt khí, xuất hiện đất nền.
Đạo ngân không ngừng tăng vọt, vô tận bọt khí xuất hiện, hội tụ thành đất
nền… Khiến cho mảnh đất nền kia không ngừng biến lớn, vượt qua cực hạn của
một đại thế giới, muốn hình thành một đại thế giới siêu cấp trước nay chưa từng
có!
Nhưng một đại thế giới như vậy, dù mặt đất có thể vô hạn, nhưng tương
ứng, bầu trời xứng đôi với nó… Rất khó bao phủ.
Nhưng… Nếu quả thật cuối cùng có thể xuất hiện bầu trời xứng đôi mặt đất
này, như vậy thời khắc Viêm Huyền Tử thăng cấp, trong bậc đầu tiên của cảnh
giới Uẩn Thần này, nàng sẽ trèo lên đỉnh cao nhất trong nháy mắt.
Bởi vì thế giới của nàng, mức độ mênh mông vượt qua hết thảy, xưa nay đều
ít có.
Bởi vậy, có thể thấy được thiên tư của nàng, có thể thấy được quyết tâm của
nàng.
Nhìn thấy một cảnh này, nhìn ba thiên kiêu Viêm Nguyệt thăng cấp, không
biết vì sao trong đầu Hứa Thanh hiện ra lời một người từng nói với hắn lúc ở
Thất Huyết Đồng.
“Đây là xu thế đại tranh, thiên kiêu liên tục xuất hiện, hoặc là một lần tự cứu
cuối cùng của Thiên đạo Vọng Cổ!”
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra tia sắc nhọn lấp lánh.
Trong chớp mắt tiếp theo, Nhật tinh chuyển qua, Nguyệt tinh đi từ xa đến
gần.
Lực Thái Âm, xua tan lực Thái Dương, cuốn tới.
Phàm Thế Song đang cúi đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt chấp nhất, nội
tâm kiên định. Lúc trước sau khi trơ mắt nhìn Hứa Thanh chém giết Tịch Đông
Tử, hắn biết mình không bằng Hứa Thanh, càng không bằng Viêm Huyền Tử,
nhưng cũng chỉ không bằng trong quá khứ mà thôi.
Hắn tin tưởng vững chắc, tương lai của mình vĩnh viễn tốt đẹp.
Tương lai, ai mạnh ai yếu, còn chưa chắc chắn đâu!
Niềm tin này chèo chống hắn, vào thời khắc lực Thái Âm này đến, triển khai
phun ra nuốt vào điên cuồng, mi tâm hắn hội tụ ánh trăng, cho đến khi thành
sao, lấp lánh bát phương.
Hắn cũng bắt đầu thăng cấp!
Người cũng đang hấp thu lực Thái Âm này, còn có Nhị Ngưu.
Lại so sánh với Phàm Thế Song, Nhị Ngưu nơi này có phần bá đạo hơn,
dường như là phương thức hấp thu sắp vượt trên Viêm Huyền Tử, đầu Nhị
Ngưu lóe lên, mây mù dâng lên trên đỉnh đầu.
Giữa mây mù cuồn cuộn, một cái đầu chó to lớn xông ra từ bên trong, bỗng
nhiên hút khẽ về phía lực Thái Âm.
Đó là… Tiên thuật Thiên Cẩu.
Có thể nuốt thiên địa.
Trong chớp mắt, lực Thái Âm xông thẳng đến Đội trưởng, bị hắn điên cuồng
phun ra nuốt vào.
Thân thể Phàm Thế Song chấn động, cảm thấy kế tiếp mình bất lực, sắc mặt
lập tức âm trầm.
Mà Nhị Ngưu, giờ phút này tư thái ngạo nghễ, rất có ý ngoài ta còn ai nữa,
miệt thị Viêm Huyền Tử, đồng thời cũng tràn ra thần niệm đắc ý về phía Hứa
Thanh.
“Tiểu sư đệ, chỉ cần ngươi van cầu đại sư huynh, nói một trăm câu hữu ích,
viết một ngàn phiếu nợ, đại sư huynh sẽ để lại cho ngươi hai phần mười. Thế
nào?”
Nghe thần niệm tiện tiện của Đội trưởng, Hứa Thanh không để ý tới, hắn
nhìn Nguyệt tinh từ nơi xa tới gần, cảm nhận được tàng môn thứ ba trong thân
thể bởi vì hấp thu lực lượng ở pho tượng mà mở ra một khe hở.
Bên trong tàng môn, tràn ra lực lượng đồng nguyên với Nguyệt tinh, cũng là
Thái Âm, cũng là Tổ Nguyệt!