vàng, cuối cùng nhanh chóng chia cắt nước ao với Lan Dao.
Nhưng bởi vì cuốn lấy quả trứng vàng trước, cho nên dây đằng chỉ kịp lấy đi
hai phần mưới nước ao, tám phần còn lại đều bị Lan Dao lấy đi.
Dù không cam lòng với quả trứng vàng lắm, nhưng ánh mắt Lan Dao lóe
lên, một màn của Nhị Ngưu trước đó hiện ra trong đầu, nàng lại quét mắt nhìn
dây đằng, đáy lòng dâng lên kiêng kị, vừa đề phòng, vừa lui quay về.
Đội trưởng dường như cũng không cam lòng, nhưng hiển nhiên tình huống
bây giờ khẩn cấp, hắn cuối cùng vẫn bỏ mặc Lan Dao rời đi, đồng thời quét
xuống một lượt, thu vào thân xác sụp đổ của bọ ngựa gần đó và con bọ ngựa bị
tan xác trong dao động chiến đấu.
Làm xong những việc này, trận chiến giữa thanh niên họ Phong và Nguyệt
Đông cũng đến thời khắc mấu chốt.
Bị Nguyệt Đông ngăn cản, hành động đánh mở vách ngăn của thanh niên họ
Phong không hề thuận lợi, dù sao vách ngăn này vốn là do Nguyệt Đông bố trí.
Nhưng sự quả quyết của thanh niên họ Phong, hiển nhiên không phải chỉ thể
hiện trong một lần vừa rồi.
Giờ phút này, ánh mắt hắn lóe lên tia sắc lạnh, không ngờ có một tòa đại thế
giới hư ảo bị phong ấn, lại ầm ầm nổ tung!
Sức mạnh nó hình thành quét ngang bát phương, hóa thành gió lốc ép lui
Nguyệt Đông, đồng thời vách ngăn ở cửa lối đi cũng theo đó mà tan rã.
Thanh niên họ Phong thở dồn dập, không chần chờ chút nào, xông lên về
phía trong.
Cũng chính vào lúc này, trong mắt Hứa Thanh bốc lên sương đen, thần
quyền Độc Cấm bỗng nhiên bùng nổ, hình thành sương đen lan ra bên ngoài.
Thân xác Minh Phỉ trong đó giáng thế!
“Lục uế của Thần!”
Thân hình Minh Phỉ kinh khủng lạ thường, quấn quanh sương đen, độc lan
ra bát phương.
Mà âm thanh mệnh lệnh truyền ra từ trong miệng Hứa Thanh, cũng vang ra
từ miệng Minh Phỉ. Uế đầu tiên, Thần Hỏa bốc khói chứa tạp chất.
Bên trong cánh cửa lối đi, vách ngăn tan vỡ, thanh niên họ Phong đang
muốn phi nhanh, thân thể bỗng nhiên chấn động, nét mặt lập tức tái mét, có thể
thấy được vô số điểm đen ẩn chứa tạp chất, lan tràn toàn thân, toàn mặt hắn.
Uế thứ hai, thần hồn nổi dục, chứa trần tục.
Trong khoảnh khắc, tất cả giác quan trên thân thanh niên họ Phong, đều bị
tước đoạt.
Uế thứ ba, thần khu suy yếu, có mục nát.
Tất cả điểm đen trên người thanh niên họ Phong đều hư thối, huyết nhục rớt
ra, xương cốt mục nát.
Uế thứ tư, điện thờ phủ bụi, mất đi ánh sáng.
Miệng thanh niên họ Phong phát ra tiếng kêu rên thê lương, hắn cảm nhận
được đạo cơ vốn rung chuyển bởi vì tự bạo của mình, giờ phút này lại sụp đổ.
Nhưng nguyền rủa, còn chưa kết thúc.
Uế thứ năm, thần tính có bẩn, vô trí.
Uế thứ sáu, thần mệnh sinh nguyền rủa, mất mạng.
Lực lượng linh hồn tối sầm, bắt đầu diệt tuyệt, cả người thanh niên họ
Phong giống như ác quỷ, máu thịt be bét hư thối, đồng thời thân thể phát ra mùi
xác thối nồng nặc.
Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên nâng tay, vỗ vào ngực, lập tức vô số
máu ô uế và đếm không hết hồn kêu rên, giành trước sợ sau xông ra từ trong
thân thể hắn.
Đó là máu và hồn của hai ngàn vạn huyết mạch cùng tộc với hắn, trước đó
bị hắn dung hợp trong thân thể, khiến mình biến thành huyết mạch Liêu Huyền
trọn vẹn, bây giờ rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể bỏ qua những thứ này.
Mà theo huyết hải và đám hồn tràn ra, huyết mạch của hắn giảm bớt, sau
lưng lại xuất hiện một đôi cánh, mi tâm lại lần nữa hình thành con mắt thứ ba.
Còn nguyền rủa rơi trên người hắn, tự nhiên cũng phân tán, lại bị hắn dùng
việc này miễn cưỡng chống đỡ được. Đôi cánh sau lưng hắn vỗ nhẹ, tốc độ tăng
vọt, phóng về phía ngoài lối đi.
Nhưng nguyền rủa của Hứa Thanh tuy bị hắn dùng loại phương pháp diệt
tuyệt này đè xuống, nhưng quá trình trước đó đã ảnh hưởng không nhỏ đến tốc
độ của hắn, cho nên gần như trong nháy mắt hắn phóng đi, Nguyệt Đông vốn
cách gần hắn nhất, cũng giương ra đôi cánh sau lưng, lập tức đuổi theo.
Đồng thời hai tay nàng bấm niệm pháp quyết, lối đi này, thế mà lập tức xuất
hiện mấy chục cấm chế.
Làm người tiến đến cuối cùng, những cấm chế này, hiển nhiên đều bị nàng
bố trí ven đường trong lúc lẻn vào, giờ phút này chúng ào ào bùng nổ, ngăn cản
thanh niên họ Phong.
Thế là bị mấy chục cấm chế này ngăn cản lại, cho dù là thanh niên họ Phong
cướp được tiên cơ, tốc độ vẫn liên tục giảm, cuối cùng dù xông ra lối đi tiên tổ
hắn để lại, thế nhưng…
Trong chớp mắt hắn xông ra, bóng dáng Nguyệt Đông lại bay ra trước bằng
tốc độ nhanh hơn hắn, rơi vào trước con chuột vàng, làm kế hoạch của thanh
niên họ Phong, không cách nào áp dụng được.
Hắn không cần nghĩ ngợi, muốn lựa chọn bỏ chạy, nhưng bóng dáng Lan
Dao cũng đã đuổi theo, chặn đường lên trên của hắn.
Ngay sau đó, Hứa Thanh và Đội trưởng cũng xuất hiện bên ngoài, nhưng
bọn họ cũng không xông thẳng đến thanh niên họ Phong, lại không hẹn mà
cùng đi thẳng đến lối ra hang đất phía trên!
Đối với hai người Hứa Thanh, đây là một cơ hội rời khỏi nơi đây.
Ba người Lan Dao dây dưa lôi kéo lẫn nhau, thời cơ vừa lúc.
Mà thời cơ này, trên thực tế cũng do hắn và Đội trưởng âm thầm sáng tạo ra
trong đường hầm.
Nếu không Hứa Thanh cũng sẽ không dùng Lục Uế Của Thần trước đó.
Mục đích của hắn dĩ nhiên không phải là giết thanh niên họ Phong, đối
phương còn sống mới là lựa chọn tốt nhất, cho nên hắn chỉ kéo dài một chút
thời gian, dùng điều đó để ngăn chặn khả năng đối phương đi giải vây chuột
vàng.
Còn về chuyện sau đó ba vị này đấu thế nào, thì không liên quan gì đến bọn
họ.
Hứa Thanh và Đội trưởng hiểu, mình đã thu hoạch được rất nhiều rồi, lúc
này nhất định phải rời đi, trễ thì chắc chắn sẽ sinh ra biến cố.
Nhưng ngay lúc bóng dáng Hứa Thanh và Đội trưởng bay đến giữa không
trung, sắp tới gần lối ra, bỗng nhiên một vách ngăn vô thanh vô tức xuất hiện
giữa không trung.
Đó là một tấm võng lớn màu bạc, do từng sợi tơ trắng óng ánh tạo thành,
bao phủ toàn bộ thế giới trong hang đất.