thay đổi gì, nhưng trên thực tế, bên trong chính là một em gái. Nàng ấy, không
biến về được. Trước khi đi, ta cũng tốt bụng để lại cho nàng một cái yếm hoa
của U Tinh.”
Hứa Thanh chấn kinh, ngơ ngác nhìn Đội trưởng. Nhớ tới loại phẫn nộ và
sát ý nghiến răng nghiến lợi đến cực hạn lúc tìm kiếm đối phương của Viêm
Huyền Tử trước đó.
Giờ phút này hắn đã hoàn toàn hiểu được nguyên do.
“Khó trách…”
Hứa Thanh thở dài.
Đội trưởng cười ha ha, tay nắm lại, lấy đi hạt châu, rồi đứng lên duỗi lưng
một cái, vừa lòng thỏa ý.
Hắn cảm thấy hành trình Sơn Hải đại vực lần này của mình rất đặc sắc, thu
hoạch cũng tràn đầy, nhưng nghĩ đến Cửu Lê của Hứa Thanh, hắn do dự một
chút.
Cuối cùng hắn thực sự không nhịn được lòng hiếu kì mà hỏi.
Hứa Thanh báo cho chi tiết.
Sau khi nghe Hứa Thanh nói rõ quá trình, Đội trưởng cũng trợn to mắt, ngẩn
người hồi lâu, sau đó hung hăng giậm chân một cái.
“Yến Tử làm hại ta!”
“Loại chuyện này, ta cũng nên gia nhập vào mới đúng chứ, lỗ lớn rồi!!”
Hứa Thanh không nói chuyện.
Đội trưởng thở dài một tiếng, một lần nữa ngồi xuống, nét mặt hiện lên vẻ
suy tư. Hồi lâu sau, cũng không biết hắn an ủi bản thân thế nào, đôi mắt lại sáng
lên, thì thào nói nhỏ.
“Dù bỏ lỡ cơ duyên này, nhưng chuyện này cũng xác minh một suy đoán
trước kia của ta, cung cấp bằng chứng hữu lực đối với việc chúng ta cần phải
làm tiếp theo!”
Nói xong, Đội trưởng nhìn Hứa Thanh, trong mắt sáng ngời có thần, ẩn
chứa sự điên cuồng.
“Tiểu sư đệ, lần này Thần vực mở ra, ta vốn chỉ có một phần mười niềm tin
đối với đại sự muốn làm.”
“Nhưng bây giờ, sau khi nghe ngươi nói xong như thế, ta lại càng chắc chắn
hơn!”
“Lần này, sư huynh dẫn ngươi làm một… Đại sự siêu cấp vượt qua tất cả
những chuyện chúng ta làm trước đó!!”
Hứa Thanh lập tức cảnh giác. Ba chữ “Làm đại sự” này vốn đã là chữ làm
hắn lưu ý trọng điểm, bởi vì mỗi một lần Đội trưởng nói như vậy, đều đại biểu
vô hạn đến gần tử vong.
Mà trình độ điên cuồng, cũng một lần kinh người hơn một lần.
Ngược dòng tìm hiểu, từ huyết nhục Cù Anh trước đây, pho tượng tộc Hải
Thi, trộm bảo y của U Tinh, nhận Thiên đạo làm nhi tử, vùng đất Chủ tể tại
Thanh Sa đại mạc, đồ thần Xích Mẫu, càng ngày càng khoa trương.
Hiện tại, Đội trưởng lại nói đến hai chữ “Siêu cấp”.
Trình độ cảnh giác của Hứa Thanh cũng nháy mắt lên tới đỉnh điểm. Nhìn
Đội trưởng, hắn không khỏi thở dài.
“Đại sư huynh, chúng ta… Không nên đi tìm chết nữa…”
Đội trưởng cười thần bí.
“Yên tâm, chuyện này ta đã chuẩn bị cực kỳ lâu, lại có bằng chứng của
ngươi nghiệm chứng suy đoán của ta, lần này, tuyệt đối an toàn.”
Đội trưởng dùng sức vỗ vỗ ngực.
Nghe tới Đội trưởng nói như vậy, tóc gáy toàn thân Hứa Thanh đều dựng
lên, tâm thần cũng đang quay cuồng. Hắn có một loại dự cảm, lần này Đội
trưởng khả năng thật sự muốn làm một chuyện kinh khủng trước nay chưa từng
có.
Hắn vừa muốn nói chút gì, thân thể Đội trưởng đã lóe lên, biến mất tại chỗ
ở, chỉ còn giọng nói quanh quẩn bên tai Hứa Thanh.
“Tiểu sư đệ đừng vội, ta đi ra ngoài trước một chút, làm sự chuẩn bị cuối
cùng vì đại sự của chúng ta.”
Bên trong ốc xá, Hứa Thanh im lặng, nửa ngày sau trong mắt hắn lộ ra vẻ
quả quyết.
Dựa theo sự hiểu biết của hắn đối với Đội trưởng, cùng một chút dự cảm
dâng lên trong lòng giờ phút này, hắn quyết định lần này sau khi tiến vào Thần
vực, mục tiêu chỉ là sưu tập Thiên đạo và thu hoạch được ấn ký.
Còn đại sự của Đội trưởng, hắn tuyệt đối không đi tham dự.
Dù sao đam mê liều mạng này, Hứa Thanh cảm thấy mình không có.
Nghĩ tới đây, hắn thở sâu, nhắm mắt đả tọa, uẩn dưỡng Vu Tàng thứ năm
của mình, để bản thân giữ vững trạng thái đỉnh phong, đồng thời cũng tăng lớn
lực hấp thu đối với chín mươi lăm khối thần bài bên trong Vu Tàng thứ năm.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua.
Sáu ngày đã qua, canh giờ sắp tới.
Khi cách vòng mở ra Thần vực của cuộc đi săn lớn còn một nén hương, Hứa
Thanh đứng dậy muốn rời khỏi chỗ ở, thì Đội trưởng trở về.
Ngay khi hắn trở về, không đợi Hứa Thanh mở miệng, đã lấy ra một cái
bình nhỏ trước, rồi thân thể phịch một tiếng, sụp đổ trước mặt Hứa Thanh, hóa
thành từng con sâu màu xanh lam, chui vào trong bình…
“Tiểu sư đệ, để ta vào túi trữ vật, rồi chúng ta xuất phát nha.”
Gần như trong nháy mắt giọng nói của Đội trưởng truyền ra từ trong bình,
một dao động kinh thiên tràn ra từ Thần Sơn, dời núi lấp biển quét ngang bát
phương. Trong tiếng vang ầm ầm, ba luồng thần niệm kinh khủng đã bao trùm
đại vực nơi đây.
Khí tức Thần linh, bao phủ hết thảy.
Tất cả sinh mệnh thấp hơn Thần linh, trong một chớp mắt này, khi thân và
thần đều chấn động kịch liệt, thần âm lạnh lùng vang vọng thiên địa.
“Thần vực sắp mở ra, chúng tử ra khỏi hàng.”
Hứa Thanh một tay bắt được cái bình có Đội trưởng, thu vào túi trữ vật, rồi
thân thể của hắn lóe lên, biến mất trong ốc xá.
Thời khắc xuất hiện giữa không trung, hắn nhìn thấy trên Thần Sơn nơi xa,
ba bóng dáng mênh mông kinh thiên động địa đứng sừng sững.
Nhật Viêm, Nguyệt Viêm, Tinh Viêm.
Ba thần đều xuất hiện!
Trên bầu trời của Thần Sơn, thần tức của Nhật Nguyệt Tinh che trời, phong
vân biến sắc, màn trời đều xuất hiện cảm giác không cách nào chèo chống mà
đổ sụp, hình thành vết lõm.
Vạn người nhìn chăm chú.
Bóng dáng hư ảo như có áo bào vàng óng trên người, khó phân cao thấp của
Nhật Viêm thượng thần ở chính giữa, nhìn giống như nữ, nhưng dung nhan lại
có tướng của nam, sau lưng dâng lên một vầng mặt trời, đốt cháy mặt đất, thần
uy ngập trời.
Nguyệt Viêm thượng thần bên phải, người mặc váy dài màu bạc, váy rủ
xuống như có thể che đậy bầu trời, dung nhan hoàn mỹ thể như hết thảy vẻ đẹp
của tập hợp thế gian.
Nàng cho người ta cảm giác kinh diễm, đồng thời nét mặt nàng lại lạnh lùng
như núi băng, giờ phút này một tay bấm niệm pháp quyết đặt trước ngực. Một
vầng trăng dâng lên sau lưng nàng, hình thành ánh trăng lạnh lùng, chiếu xuống
thần thể của nàng, cảm giác thần thánh tự nhiên dâng lên.