thể đã thoát được trong khi nhấc thân núi lên, giờ lại theo quán tính mà bị đè
xuống trở lại.
Ầm!
Toàn thân Bạch Lệ run lên, rút cuộc lần này đã không chịu nổi nữa mà bị đè
đến nỗi quỳ xuống, hỏa diễm màu lam điên cuồng ập đến không ngừng ăn mòn
gã, mà bên đội trưởng thì đôi mắt lại càng đỏ thẫm hơn, một tay miễn cưỡng
chống xuống đất rồi …lại phóng tới.
Rõ ràng tốc độ lần này còn nhanh hơn một chút so với lần trước, đội trưởng
vừa tới gần Bạch Lệ liền muốn cắn thêm một miếng, nhưng Bạch Lệ chợt quay
đầu, vẻ mặt dữ tợn gầm nhẹ về phía y.
Sóng âm trùng kích khiến đội trưởng kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể lại
bị tan vỡ thêm, cái tay còn lại cũng không còn, chỉ còn lại một cái đầu người
không có nhiều máu thịt văng ra, tuy vậy đội trưởng rõ ràng vẫn chưa chết,
trong ánh mắt mang theo không cam lòng và gầm nhẹ về phía Hứa Thanh.
"Ném ta qua đó, ném ta qua đó!!"
Hầu như ngay khi đội trưởng mở miệng, Bạch Lệ dưới nguy cơ sinh tử lập
tức phát cuồng hơn, từ trên thân thể truyền ra âm thanh nổ vang cực mạnh, thân
hình trực tiếp nổ tung nhưng chấn động hình thành lại không hề khuếch tán bốn
phía, mà hội tụ tất cả trùng kích tới thân núi phía trên.
Trong sự trùng kích do lực lượng tự bạo, bên trong thân thể tự bạo của Bạch
Lệ bay ra một con tuyến trùng, mượn nhờ thân núi bị trùng kích hất lên, trong
một cái chớp mắt lập tức nhanh chóng phi hành bỏ chạy về phía xa xa.
Trên người của con tuyến trùng này đã không có gốc tà thực Thần Chủng
kia nữa.
Hiển nhiên đối với Bạch Lệ mà nói, cái này đã là trả giá cực kỳ cao, là tổn
thất cực kỳ nghiêm trọng với gã, nhưng vì bảo vệ tính mạng nên gã cũng không
còn biện pháp nào khác, bây giờ chỉ có thể chạy trốn giữ mệnh.
Mắt thấy Bạch Lệ sắp trốn được, nhưng trong mắt Hứa Thanh lại lóe lên
lãnh mang, triển khai một chữ cuối cùng của lão tổ ra.
"Sinh!"
Trong nháy mắt tiếp theo, một bàn tay khổng lồ trực tiếp liền xuất hiện ở
trước mặt Hứa Thanh rồi hướng về phía tuyến trùng đang bỏ chạy, tát tới một
cái với tốc độ kia cực nhanh, gần như tức thì liền tới gần.
Oanh một tiếng, bàn tay trực tiếp đập vào trên người con tuyến trùng.
Miệng đầy răng sắc bén của tuyến trùng lập tức gãy rụng hết, thân thể cũng
nổ tung hỏng mất một nửa, trong miệng phát ra âm thanh thê lương, muốn mạnh
mẽ tiến lên nhưng không cách nào làm được, bỗng nhiên thân thể bị một cỗ lực
lượng kéo ngược lại.
Lúc bay ra phía sau gã còn muốn cải biến phương hướng để liều mạng chạy
trốn, nhưng lúc này thân núi đã tiếp tục nện xuống.
Lần này đại địa nổ vang, Bạch Lệ đã bị triệt để bị trấn áp.
Mắt thấy như thế đáy lòng Hứa Thanh cũng nhẹ nhàng thở ra, cơn suy yếu
giống như thủy triều lập tức xuất hiện trên toàn thân.
Lấy tu vi của hắn triển khai chữ của lão tổ, mặc dù không cách nào bộc phát
ra toàn bộ lực lượng nhưng tiêu hao cũng vô cùng kinh người, nhưng vừa vặn
hắn cũng giúp Lục gia tranh thủ được đầy đủ thời gian.
Lúc này Lục gia trên bầu trời vung vẩy hai tay, sát cơ trong mắt lập lòe, bên
trong mang theo cừu hận sự điên cuồng, hai tay hung ác nhấn một cái về thân
núi phía dưới!
Bên trong chiến kỳ trăm trượng của nhân tộc lập tức vươn một ngón tay.
Ngón tay này vừa ra thì thiên địa lập tức biến sắc, phong vân cuộn trào, một cỗ
khí thế đáng sợ thôn sơn bài hải từ trên ngón tay này tản ra.
Theo ngón tay hạ xuống nhấn vào trên thân núi, toàn bộ thân núi oanh một
tiếng rồi mạnh mẽ trầm xuống phía dưới.
Vô số hỏa diễm màu lam ở trên đó được bộc phát ra với cường độ trước đó
chưa từng có, quét ngang toàn bộ Hải Tinh tộc.
Nhưng hỏa diễm này, lại không hề tạo thành tổn thương đối với Hứa Thanh
cùng với mọi người của Thất Huyết Đồng ở trên Hải Tinh tộc.
Ngoại trừ bọn họ ra, toàn bộ dị tộc ở trên hòn đảo này đều chìm vào trong
hỏa diễm, vô số tiếng kêu thê lương thảm thiết lập tức phát ra từ trong biển lửa,
mà đại địa phía dưới cũng bị hỏa diễm màu lam hòa tan.
Vô số tuyến trùng bên trên đều gào thét nhưng không hề có tác dụng gì, chỉ
có thể trở thành tro bụi ở bên trong ngọn lửa.
"Luyện tất cả máu huyết của ngươi cùng với tất cả sinh mạng ở trên hòn đảo
này!"
Giọng nói của Lục gia vang vọng, bấm niệm pháp quyết chỉ một ngón tay
xuống, thân núi lập tức chấn động và từng đoàn khí huyết từ trên đảo Hải Tinh
bộc phát, mà Bạch Lệ bị trấn áp ở dưới thân núi cũng tương tự tuôn ra khí huyết
nồng đậm.
Tiếng kêu gào thảm thiết của Bạch Lệ không ngừng truyền ra, thê lương tột
cùng, đồng thời toàn bộ dị tộc trên đảo này cũng đều đang kêu rên, tuyến trùng
trong cơ thể của bọn họ điên cuồng chui vào chỗ sâu trong máu thịt để né tránh,
nhưng không hề có tác dụng, máu thịt của toàn bộ dị tộc đều bị hòa tan!
Còn có những sông hồ ở trên hòn đảo cũng đều như vậy, nhanh chóng bốc
hơi.
"Luyện tất cả xương cốt của ngươi cùng với tất cả sinh mạng trên hòn đảo
này!"
Lục gia giơ tay lên hét lớn một tiếng, bộc phát tu vi toàn thân tràn vào trên
thân núi, xương cốt của toàn bộ dị tộc trên hòn đảo lập tức bị hòa tan, khiến cho
những con tuyến trùng không cách nào ẩn nấp trong máu thịt chỉ có thể trốn vào
thật sâu trong xương tủy, rồi lập tức cũng bị đốt cháy.
Đại địa nổ vang lan tràn ra thêm những vết nứt, từng ngọn núi sụp đổ, từng
khối đại địa vị trí biên giới hoàn toàn bị tách rời rồi nhao nhao bay thẳng đến
ngọn núi thứ sáu, dung nhập vào bên trong thân núi khiến cho ngọn núi thứ sáu
càng thêm to lớn.
"Luyện tất cả thần hồn của ngươi cùng với tất cả sinh mệnh trên hòn đảo
này!"
Lục gia giơ tay lên, hồ lô rượu trên bầu trời bộc phát giãy giụa thoát khỏi
những tia chớp rồi bay đến trong tay Lục gia, lão uống xong một ngụm rượu,
chợt phun ra.
Thân núi lại chấn động, đại địa phía dưới liên tục tan vỡ, từng sợi hồn phách
từ bát phương bay đến, tuyến trùng ẩn thân ở trong thức hải kêu rên tuyệt vọng
vì không còn chỗ nào để trốn!
Mà mặt đất đang nhanh chóng thu nhỏ lại, đất đai bên dưới không ngừng
bay lên, phóng mắt nhìn đi thì toàn bộ hòn đảo Hải Tinh đã chia năm xẻ bảy,
bốn phía đều là biển lửa vô tận.
"Luyện luân hồi!" Cuối cùng Lục gia cắn vào chót lưỡi, phun ra một ngụm
máu tươi rơi vào trên thân núi.
Toàn bộ Hải Tinh đảo hoàn toàn vỡ nát, toàn bộ hòn đảo bay về phía ngọn
núi thứ sáu rồi bị hấp thu.
Vào thời khắc này, tất cả sinh mạng bên trong hòn đảo cũng theo biển lửa
cuốn tới, hoàn toàn tan biến.
Trong nháy mắt tiếp theo, Hải Tinh đảo …không còn!
Như bị xóa đi!
Chỉ còn lại một cái hố cực lớn và rất sâu ở trên mặt biển.
Mà nước biển ở bốn phía cũng không chảy rót vào, khiến cho cái hố sâu này
hiện lên vô cùng rõ ràng, đồng thời chỉ có thân núi ngọn núi thứ sáu đứng sừng
sững ở giữa trời, tản mát ra ánh sáng rực rỡ như nhật nguyệt.
Bạch Lệ, hình thần câu diệt!
Hải Tinh tộc, diệt tộc!