Hứa Thanh, tiếp theo liền hiện ra vẻ mặt buồn rười rượi, phịch một tiếng quỳ
gối trước mặt nạ.
"Sư tôn, hù chết đệ tử, đệ tử rất lo lắng cho an nguy của ngài, thật sự không
có biện pháp, chỉ có thể ra hạ sách này, bây giờ biết ngài không sao, đệ tử liền
an tâm."
"Ngươi câm miệng cho ta, lão tử đang chạy trối chết!!"
Bên trong mặt nạ truyền ra tiếng gào thét của Thất gia.
Thần sắc Hứa Thanh cũng lập tức trở nên ngưng trọng, đội trưởng cũng biến
sắc, lập tức im tiếng, trong lòng hai người không khỏi dâng lên cảm giác lo
lắng, không nói một lời, lặng lẽ chờ đợi.
Quá trình này rất dày vò, trong lòng Hứa Thanh cũng vô cùng lo lắng, trên
mặt đội trưởng bên cạnh cũng tràn ngập ngưng trọng, mơ hồ lộ ra một chút dữ
tợn.
Cho đến qua một đêm, lúc sáng sớm ngày thứ hai vừa đến, chiếc mặt nạ kia
hơi động một chút, trôi nổi từ mặt đất lên, trong lúc Hứa Thanh cùng đội trưởng
căng thẳng, từ bên trong truyền ra giọng nói khàn khàn của Thất gia.
"Cuối cùng đã tránh thoát, không phải là lấy một cái xương thôi sao, cần
phải tìm kiếm tới như vậy không?"
Nghe lời Thất gia nói, Hứa Thanh và đội trưởng mới hoàn toàn nhẹ nhàng
thở ra một hơi.
"Sắp tới thì hai người các ngươi sắp xếp thời gian quay về Thất Huyết Đồng
một chuyến, lần này vi sư thu hoạch không nhỏ, luyện hóa cây gai sắc kia một
chút, có thể chế tạo cho mỗi người các ngươi một cái đại bảo bối, đây chính là
Thần Thứ, là vật của Thần Linh chân chân chính chính, hơn nữa còn là thân thể
đặc thù!"
"Ừm... Cũng không nên trở lại quá nhanh, nếu không sẽ lộ ra chân tướng,
bị người khác phát hiện, như vậy đi, một tháng sau các ngươi trở về, lúc đó
cũng không sai biệt lắm, khi ấy vi sư sẽ kết thúc quá trình luyện hóa."
"Mặt khác, trong khoảng thời gian này ta khó có thể mất tập trung, cho nên
các ngươi cũng chớ trêu chọc gây họa, còn có cái mặt nạ này nữa, lão đại ngươi
nuốt vào, dùng bụng của ngươi che dấu khí tức!"
"Trước tiên cứ như vậy đã, ta phải tìm một chỗ bế quan, đợi quay trở về
Thất Huyết Đồng lại nói."
Thất gia nói xong, cái mặt nạ kia lại bay xuống mặt đất, không nhúc nhích.
"Đại sư huynh, sư tôn chỗ đó....." Hứa Thanh trầm ngâm, nhìn về phía đội
trưởng.
Đội trưởng nở nụ cười, tiến lên trực tiếp nhặt mặt nạ lên nhét vào trong
miệng, theo yết hầu nhúc nhích mà nuốt thẳng xuống, sau khi làm một cái nấc,
trừng mắt nhìn về phía Hứa Thanh.
"Lão đầu tử còn có thể bàn giao những thứ này, nói rõ còn nhảy múa rất tốt,
không sao đâu."
"Yên tâm đi, sư tôn làm đại sự không bằng ta, nhưng nếu nói về chạy trốn..
. Ta chưa từng thấy qua người nào am hiểu hơn lão, ngươi suy nghĩ thử một
chút coi, người nào nghiên cứu thi hài thử nghiệm ẩn chứa lực lượng Thần
Linh, thế mà lại có thể lĩnh ngộ ra lực lượng ẩn nấp?"
Đội trưởng cũng cảm khái trong lòng, y không hề gạt Hứa Thanh, thật sự y
nhận ra sư tôn không có gì đáng ngại.
Giờ phút này nói xong, y nhìn sắc trời bên ngoài một chút, vừa muốn mở
miệng, ngọc giản truyền âm bỗng truyền ra chấn động.
Hứa Thanh lập tức nhìn lại, đội trưởng lấy ra, sau đó ánh mắt sáng lên, theo
bản năng liếm liếm bờ môi, cười hắc hắc về phía Hứa Thanh.
"Tiểu Thanh, ta đi trước, đại Đào Đào muốn tìm ta."
Nói xong, đội trưởng không thể chờ đợi được, rời khỏi Kiếm Các, bay thẳng
đến Phụng Hành Cung trong Quận Đô, trên đường còn lấy ra một quả đào, đặt ở
trong miệng cắn, sau đó lại giơ tay lên nhìn con mắt mọc ra trong lòng bàn tay.
Giống như coi nó thành tấm gương, nhìn ngắm dáng vẻ của mình, sau khi
xác định vẫn ưu tú như vậy, ánh mắt đội trưởng sáng lên, tốc độ cũng nhanh
hơn.
Nhìn qua bóng lưng đội trưởng, trong mắt Hứa Thanh lộ ra tia chúc phúc,
sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn Kiếm Các trống rỗng, gợn sóng bởi vì sự tình Chúc
Chiếu dẫn tới lúc trước gợn lên, bây giờ cũng đã hóa thành bình tĩnh.
"Một tháng sau, lúc quay về Thất Huyết Đồng, phải nói chuyện cùng với Tử
Huyền Thượng Tiên một chút."
Trong đầu Hứa Thanh hiện ra tiếng thở dài vang vọng tại tâm thần sau khi
dung nhập Quang Âm Bình, sau một lúc lâu hắn liền nhắm mắt, đang muốn đả
tọa củng cố tu vi bản thân, nhưng hắn rất nhanh lại mở mắt ra, từ trong túi trữ
vật lấy ra bình thuốc Tố Đan mà Khổng Tường Long đưa cho.
Lúc trước bên ngoài hố sâu, lúc đội trưởng nuốt vào Tố Đan, trong mùi
thuốc tràn ra một chút những thứ mùi hỗn hợp khác, lúc ấy Hứa Thanh cảm
thấy có chút quen thuộc, dường như đã từng ngửi qua ở đâu đó.
Nhưng sau đó bận nói cho Khổng Tường Long biết chân tướng, không cẩn
thận cảm thụ.
Giờ phút này sau khi bình tĩnh, hắn bỗng nhớ tới việc này, mặc dù không
cảm thấy thế nào, nhưng xuất phát từ tính cách cẩn thận, hắn vẫn mở bình thuốc
ra, đặt ở trước mặt ngửi ngửi, muốn xác định bên trong là dược thảo gì.
"Có rất nhiều loại dược thảo..." Hứa Thanh trầm ngâm, vì tìm kiếm cái mùi
có phần quen thuộc kia, cho nên hắn lại cố ý ngửi thêm mấy lần, cẩn thận phân
biệt.
Không lâu sau, Hứa Thanh cuối cùng từ bên trong đông đảo mùi, tập trung
vào đạo mùi vị quen thuộc kia.
Cái mùi này cực kỳ nhạt, nếu như đổi thành trước lúc thu được thân thể
Thần Linh, Hứa Thanh sẽ không phát hiện ra được, chỉ có lấy thân thể bây giờ,
mới có thể mơ hồ ngửi thấy được.
"Đây là..... Mùi hoa quế?"
Hứa Thanh thì thào, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, con ngươi của hắn
bỗng nhiên co rút lại, bỗng nhiên cúi đầu gắt gao nhìn kỹ Tố Đan trong tay,
trong thần sắc lộ ra vẻ không cách nào tin, hô hấp cũng trở nên dồn dập trước
đó chưa từng có.
"Mùi hoa quế!"
Trong đầu Hứa Thanh mơ hồ như có thiên lôi vang vọng, vì xác định chính
mình ngửi không sai, hắn dứt khoát trực tiếp bóp nát một khỏa Tố Đan, đặt bột
phấn ở trước mũi, cẩn thận phân biệt.
Mùi hoa quế, càng lúc càng rõ ràng.
Sau một lúc lâu, Hứa Thanh đứng im ở chỗ đó, thuốc màu xám tro trên ngón
tay rơi vãi xuống dưới.
"Đây chính là mùi tồn tại bên trong cái hộp nguyện vọng trống không kia...
.."
Tâm thần Hứa Thanh dâng lên gợn sóng kịch liệt, hắn đã tìm được đầu
nguồn của sự quen thuộc, năm đó khi hắn và Khổng Tường Long làm nhiệm vụ,
cái hộp nguyện vọng trống không kia đã từng bị hắn cầm trong tay.
Lúc đó, mùi tràn ra từ trong hộp, là mùi hoa quế, giống như đúc với mùi bên
trong Tố Đan này!!
Mà Tố Đan, những năm gần đây, đã là vật thiết yếu của toàn bộ…..Tu sĩ
cùng phàm nhân trong Quận Đô, hầu như tất cả mọi người đều dùng!
Tính ra có cả ức người, đã dùng qua nó!