trên.
Cuối tầm mắt của hắn là kiếp vân hình thành bên trong xác phàm của Xích
Mẫu. Phạm vi mảnh mây mù này không lớn, tuy có lôi đình, nhưng cũng không
kinh người, mà thông qua cảm ứng trong cõi sâu xa, Hứa Thanh có thể cảm giác
giờ phút này bên ngoài có kiếp vân càng lớn hơn xuất hiện.
Thứ xuất hiện bên trong xác phàm của Xích Mẫu đa phần là một loại hình
chiếu hư ảo của kiếp vân bên ngoài bị tu vi của bản thân Hứa Thanh thu hút.
Đội trường ở bên cạnh, nét mặt kỳ dị.
“Tiểu sư đệ, ta sống nhiều đời như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp được loại
tình huống này.”
“Ngươi ở bên trong xác phàm của Xích Mẫu, như vậy mệnh kiếp phán định,
người độ kiếp chính là ngươi hay là xác phàm của Xích Mẫu?”
“Nếu là xác phàm của Xích Mẫu, như vậy kiếp giáng lâm nhất định kinh
khủng, nhưng xác phàm của Xích Mẫu cũng rất kinh khủng.”
“Nếu là ngươi, thì kiếp giáng lâm bị xác phàm của Xích Mẫu ngăn cản lại,
ngươi sẽ không tổn hao chút lông tóc nào, vô kiếp vô tai. Xác phàm của Xích
Mẫu này xuất hiện, sẽ bị động thế kiếp vì ngươi!”
“Thú vị, ta chưa từng nhìn thấy chuyện giống như vậy bao giờ, mà Thần
linh có xác phàm cũng cực kì hiếm thấy, nhất là bản thân xác phàm này lại
không có ý thức, chỉ có bản năng.”
Mắt Hứa Thanh cũng lộ ra tinh mang, như có điều suy nghĩ.
Giờ phút này trên bầu trời bên ngoài, mây mù dâng lên, cho dù là bầu trời
đỏ đậm, cũng không thể hoàn toàn ngăn cản pháp tắc Thiên đạo, cho nên rất
nhanh mây đen đã áp đỉnh, lan tràn trên biển máu.
Tầng mây va chạm, cuồn cuộn Thiên lôi vang vọng, mỗi một âm thanh đều
đinh tai nhức óc, rung chuyển bát phương, nhưng không lập tức giáng lâm lôi
kiếp, mà như đang phán định.
Sau một lúc lâu, mệnh kiếp đã có đáp án phán định.
Trong chớp mắt, kiếp vân trên bầu trời bùng nổ, trong tiếng vang ầm ầm kia,
một cột thiên lôi lấp lánh hiện ra từ bên trong, hóa thành một con lôi long, đánh
thẳng đến xác phàm của Xích Mẫu phía dưới.
Giữa tiếng vang vang vọng, tia sét sụp đổ trên xác phàm của Xích Mẫu, hóa
thành vô số ánh chớp hình cung tứ tán. Xác phàm của Xích Mẫu không tổn hao
lông tóc gì.
Cho dù lôi đình vẫn như cũ, thiên kiếp tiếp tục hạ một cột rồi một cột.
Nhưng kết cục vẫn không thay đổi.
Đây là mệnh kiếp thứ năm của Hứa Thanh, mà không phải của xác phàm
Xích Mẫu!
Mệnh kiếp của Hứa Thanh bởi vì một loạt nguyên do, khác với người bên
ngoài. Lần đầu tiên là khí vận quận Phong Hải tản ra, lần thứ hai là pháp tắc
giao thoa đầy trời mà rơi xuống, lần thứ ba là Thế tử lấy đại mạc thế thân, hàng
mệnh kiếp vô tận.
Lần thứ tư càng đáng sợ, bùng nổ tại Trảm Thần đài.
Một lần kinh người hơn một lần.
Nhưng so sánh với những lần trước, lần thứ năm này… Lại hơi bình thường.
Lần này không có Thế tử trợ giúp, mệnh kiếp không cách nào phán định
Hứa Thanh và đại mạc dung hợp cùng nhau như lần thứ ba, từ đó giáng lâm
kiếp kinh khủng.
Mà Hứa Thanh cũng không cảm ngộ ra Trảm Thần đài, từ đó khiến mệnh
kiếp càng thêm đáng sợ.
Cho nên lần này trên phán định, hắn trốn trong xác phàm của Xích Mẫu, mà
không phải một thể
Mà chút lôi kiếp này, muốn rung chuyển xác phàm của Xích Mẫu, hoàn toàn
là không có khả năng.
Cho dù xuất hiện chín mươi chín cột lôi kiếp, toàn bộ đánh vào trên xác
phàm của Xích Mẫu, cũng là như vậy.
Xác phàm của Xích Mẫu lóng lánh ánh chớp sáng chói, mà dưới ánh sáng
đó, ngay cả lớp da tầng ngoài của xác phàm đều không có tổn hại chút nào.
Rất nhanh mệnh kiếp kết thúc, mây mù trên bầu trời tan đi, lộ ra ánh hào
quang chiếu rọi. Đây là ánh sáng thiên mệnh, đại biểu Hứa Thanh đã hoàn thành
mệnh kiếp.
Hết thảy, đều cực kì thuận lợi.
Nhưng bên trong xác phàm của Xích Mẫu, lông mày Hứa Thanh lại nhíu lại,
vẻ mặt lộ ra nét nghiêm nghị.
Đội trưởng ở bên cạnh, mắt cũng chớp động u mang, nhìn chòng chọc vào
xác phàm của Xích Mẫu phía trên.
“Có gì đó là lạ!”
Quả thực không thích hợp, rõ ràng thiên kiếp bên ngoài đã kết thúc, thiên
mệnh cũng rơi xuống theo ánh hào quang, nhưng kiếp vân mỏng manh huyễn
hóa ra bên trong xác phàm của Xích Mẫu này trước đó, lại chưa tiêu tán.
Mà Hứa Thanh cũng không cảm nhận được cảm giác tu vi bành trướng trên
người mình sau khi phá kiếp như trước đó.
Giống như, hắn còn chưa độ kiếp.
Nhưng hết lần này tới lần khác, trước đó thiên kiếp quả thực đã giáng lâm…
“Bị xác phàm của Xích Mẫu ăn rồi!” Đội trưởng bỗng nhiên mở miệng,
giọng điệu vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
“Tiểu sư đệ, việc này không đúng, có điều quái dị, chúng ta lui về trong cửa
lớn trước đã!”
“Muộn rồi…” Hứa Thanh khàn khàn mở miệng, mặt sắc mặt nghiêm trọng
đến cực hạn. Hắn cảm nhận được mình đã bị khóa chặt, cho dù đi hướng nơi
nào, đều không thể ngăn cản.
Loại khóa chặt kia khiến Hứa Thanh có một loại cảm giác bị Thần linh nhìn
chăm chú, giờ phút này thân thể đều đang rung động. Độc Cấm bốc lên, Tử
Nguyệt Thần nguyên bùng nổ, ngón tay Thần Linh trong Đinh 132, cũng đang
run rẩy.
“Hết thảy lực lượng liên quan đến Thần linh trong cơ thể ta đều đang bị
khóa chặt!”
Gần như ngay khi hắn thốt ra lời này, xác phàm của Xích Mẫu bao phủ dãy
núi Khổ Sinh bỗng nhiên nhúc nhích. Trong lúc màn trời mà da nó biến thành
sôi trào, kiếp vân trước đó cũng bùng nổ theo.
Càng có Thần uy rơi xuống từ trên trời, dung nhập vào kiếp vân, mà dưới
Thần uy này, kiếp vân kia trực tiếp nổ tung, tan rã về bát phương. Một khối bia
đá trống không màu vàng kim to lớn, lại xuất hiện từ trong kiếp vân vỡ vụn.
Khối bia đá này lớn chừng trăm trượng, ầm ầm rơi xuống chỗ Hứa Thanh.
Theo nó giáng lâm, khí tức Thần linh nổi lên ngập trời, chúng sinh trên mặt
đất đều kinh hãi, tâm thần chấn động.
Vẻ mặt Hứa Thanh thay đổi, Đội trưởng trợn to mắt, vô cùng chấn động.
“Đây là Thần bia, dùng Thần huyết để lại tên trên đó, trải qua cái chết ngũ
hành, lại đốt lên Thần hỏa, đặt Thần bia vào thân thể Cổ Thần, là có thể cướp
đoạt Thần cách, hình thành vị cách Thần linh của bản thân!”