Từ sau khi chân trời xuất hiện tia sáng Hồng Nguyệt, tính đến bây giờ đã là
tám ngày.
Trong tám ngày này, phần cuối cùng của bầu trời đỏ thẫm đã hóa thành hình
dạng giống như một mặt trăng lưỡi liềm, càng có rất nhiều quang mang, lấy cảm
giác sền sệt như máu tươi không ngừng lan tràn ra chung quanh.
Nếu như biến toàn bộ bầu trời thành một màn sân khấu cực lớn, như vậy vẻn
vẹn mấy ngày này, màu đỏ kia đã lan tràn tới phạm vi hai ba phần.
Dựa theo cái tốc độ này tiếp tục, sợ là vào khoảng 1 năm, toàn bộ bầu trời,
sẽ hoàn toàn trở thành một màu đỏ tươi.
Đó cũng chính là ngày Hồng Nguyệt đến, cũng là thời khắc toàn bộ vạn vật
chúng sinh của Tế Nguyệt đại vực gõ vang tiếng chuông tang.
Đếm ngược, đã bắt đầu.
Chúng sinh cũng không cần phải áp chế cảm xúc điên cuồng cuối cùng
trước khi tử vong nữa, vì vậy liền cứ thế phóng xuất toàn diện ra.
Giết chóc, không ngừng diễn ra.
Giữa tu sĩ là như thế, giữa phàm tục cũng giống như vậy.
Cường giả ức hiếp kẻ yếu, kẻ yếu khi dễ người yếu hơn, người yếu hơn liều
chết phản kháng, đánh cược hết thảy trong tiếng gào thét dữ tợn vang vọng.
Điên cuồng trước khi tử vong thổi qua, biến thế gian thành Địa Ngục, yêu
quái hoành hành.
Thanh Sa đại mạc, cũng đồng dạng là như vậy.
Tất cả thế lực, trong tám ngày này đều xuất hiện trình độ điên cuồng khác
biệt, giết người, bị giết, đã trở thành quy tắc mới.
Từng tộc quần sụp đổ, phàm tục trong mỗi tòa thổ thành đã trở thành nơi tu
sĩ phóng thích tuyệt vọng trong nội tâm.
Tiệm thuốc Hứa Thanh trong thổ thành cũng là mục tiêu như vậy.
Trong tám ngày này, có trên mấy trăm hạng người điên cuồng đến tàn phá
bừa bãi, muốn mang nỗi thống khổ không khác nhau của mình truyền lại,
chuyển giao cho người khác.
Hình như tận mắt nhìn thấy người khác thống khổ hơn, sẽ khiến cho bọn họ
ở giờ khắc cuối cùng của sinh mệnh tìm kiếm được vui vẻ cực hạn.
Chỉ là bọn họ không biết được, bên trong toàn bộ Thanh Sa đại mạc, có một
nơi mà mức độ nguy hiểm còn vượt qua cả Hồng Nguyệt Thần Điện, cho nên
hết thảy yêu quái hay tu sĩ tiến vào nơi đó, một khắc bọn họ bước vào, đều xuất
hiện biến hóa trình độ khác biệt.
Có trực tiếp biến mất.
Có tản đi tất cả điên cuồng, lại nở nụ cười, vui vẻ trở thành cư dân của nơi
ấy.
Đó là một tòa thổ thành, nơi có tiệm thuốc Thanh Linh đường.
Mà sân sau của tiệm thuốc trong thổ thành, Thế Tử liền có nhiều hơn một
trò tiêu khiển, Ninh Viêm cũng nhiều hơn một cái công việc.
Đó chính là chăn nuôi gà con.
Ngắn ngủi trong tám ngày này, sân sau liền có hơn hai mươi con gà con,
chúng nó run rẩy ăn thức ăn ở đó, không dám chạy trốn, thậm chí nhiều khi đều
trốn ở trong góc phòng, vẻ sợ hãi trong mắt vô cùng mãnh liệt.
"Ài, các người nói xem có phải các ngươi không có mắt hay không, tự dưng
chạy tới nơi đây làm chi, chẳng lẽ lại muốn trở thành một con gà con như vậy?"
Ninh Viêm thở dài, vừa vung vẩy thức ăn, vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
Y cảm thấy mỗi ngày mình lau chùi đã rất khổ cực rồi, bây giờ còn nhiều
hơn một việc nữa, vì vậy rất là không chào đón đối với mấy con gà con đó, giờ
phút này một bước đá bay một con, nhổ nước miếng.
Con gà con bị đá bay trong mắt lộ ra phẫn nộ, phát ra âm thanh cục cục,
nhưng không có biện pháp, dù thân là Nguyên Anh đại viên mãn, vả lại sư tôn
là cường giả đệ nhất Khổ Sinh sơn mạch, nhưng bây giờ gã đã bị biến thành gà
con.
Nghĩ đến những gì mình trải qua, đáy lòng của con gà con này lên dâng lên
bi phẫn, gã tới nơi này không phải là vì thổ lộ cảm xúc, mà là tiếp nhận mệnh
lệnh của sư tôn, tới đây để điều tra tiệm thuốc thần bí này, đồng thời tìm kiếm
một chút xem Lý Hữu Phỉ có phải thật sự ở trong đây hay không.
Nhưng gã không ngờ là, chính mình mới vừa tiến vào tòa thổ thành nơi đây,
đã liền mất đi ý thức, sau khi xuất hiện rõ ràng lại biến thành một con gà con.
Việc này khiến cho gã vô cùng hoảng sợ, nhưng trong lòng gã, sư tôn là tồn
tại giống như trời vậy, cho nên đáy lòng của gã vẫn cảm thấy chỉ cần sư tôn xuất
hiện, liền nhất định có biện pháp cứu mình ra được.
"Sau khi sư tôn lão nhân gia phát hiện ta không báo cáo đúng hạn, nhất định
sẽ biết được ta đã xảy ra ngoài ý muốn, mặc dù tiệm thuốc này thần bí, nhưng
chỉ cần sư tôn đến, bọn họ đều phải chết, dẫu sao phía sau sư tôn, chính là Hồng
Nguyệt Thần Điện!"
"Nhất là tiểu tử này, ta muốn đích thân giết chết gã!"
Trong lúc đáy lòng con gà con nghiến răng, Ninh Viêm lại đá bay một cái,
thở dài.
"Cũng không biết lão đại Hứa Thanh thế nào rồi."
"Linh Nhi mỗi ngày đều rơi nước mắt, cũng chẳng biết Trần Nhị Ngưu đã đi
đâu, chỉ có lão gia gia mỗi ngày ngồi ở chỗ kia uống trà như trước....."
Ninh Viêm lắc đầu, xoa xoa đôi bàn tay, sau khi vung hết thức ăn trong lòng
bàn tay ra, quay người liền rời đi.
Cùng lúc đó bên trong Thanh Sa đại mạc, thân thể Hứa Thanh giống như dã
thú, đang chạy vội về phía trước.
Tròng mắt của hắn đỏ thẫm, trên người của hắn lóng lánh ánh sáng tím, đói
khát trong nội tâm xâm nhập hết thảy nhận thức, hóa thành chấn động đáng sợ,
liên tục bộc phát trên người hắn.
Dần dần tạo thành phong bạo, nổ vang thiên địa.
Mà nhân tính ẩn nấp, thần tính chảy vào, giao hòa không hoàn mỹ giữa nhau
tạo thành vòng xoáy, như một vực sâu có thể thôn phệ hết thảy, bao phủ Hứa
Thanh ở bên trong.
Hắn đã mất đi ý thức của mình, đã mất đi lý giải đối với sự vật, hay chuẩn
xác mà nói, là đã mất đi phán đoán của con người.
Dường như gông xiềng do khái niệm con người ban cho kia, đã được mở ra
một cái lỗ hổng.
Trong cơn phóng thích vô cùng vô tận, Hứa Thanh đã trầm luân.
Đối với hắn mà nói, lúc này bất luận tồn tại gì ở giữa thiên địa, đều có thể
trở thành thức ăn, bốn chữ ‘bụng đói ăn quàng’ có thể thuyết minh hoàn mỹ
trạng thái lúc này của Hứa Thanh.
Vô luận là hung thú sa mạc hay là cây nấm hành tẩu trên đó, hoặc là khí tức
thổi tới trong gió, hắn đều có thể thôn phệ.
Còn có dị chất trên thế gian, cũng trở nên giống như cam lộ vậy.
Chúng nó hình như có đủ ý chí của mình, tự động từ bát phương đến, hoan
hô tràn vào trong cơ thể Hứa Thanh, bồi dưỡng Độc Cấm của hắn, bồi dưỡng
Tử Nguyệt của hắn.
Vì vậy, trên người Hứa Thanh không chỉ có tia sáng màu tím lập lòe, càng
có một mảnh vầng sáng tràn ngập, đó là Độc Cấm