bóng liền run run.
Thậm chí trong lúc hoảng sợ thì dường như trên người nó còn xuất hiện vài
đạo vết rách, cái này giống như đã trở thành một loại phản ứng theo bản năng
của nó.
Nó cũng vội vàng gấp gáp truyền tới cho Hứa Thanh một tia ý thức, tựa hồ
chỉ sợ chậm một vài giây sẽ bị gạt bỏ.
"Ăn...Hải Thi tộc...sắp đột phá... đột phá ngay."
Hứa Thanh không quan tâm sắp đột phá và đột phá ngay trong lời của cái
bóng có cái gì khác nhau, cũng không thèm để ý đối phương có phải do lo lắng
mà nói ra lời trong lòng hay không, mà nhìn qua que sắt màu đen.
Que sắt màu đen lập tức chấn động, lão tổ Kim Cương Tông từ trong huyễn
hóa ra ngoài, lão lập tức cho thấy mình trong thời gian thật ngắn rất sẽ đóng góp
và cống hiến hết mình, lão vừa mới xuất hiện liền lập tức vỗ lồng ngực, ngữ khí
kiên định thề thốt với Hứa Thanh.
"Chủ tử yên tâm, nhiều nhất là ăn thêm mấy cái pháp khí, công pháp khí
linh của ta liền có thể đột phá, dựa theo tiểu nhân tính toán, đến lúc đó que sắt
bảo bối dưới sự điều khiển của ta, có thể lập tức đạt tới tốc độ và sự sắc bén khi
Trúc Cơ mở ra Huyền Diệu Thái."
"Tuy rằng thời gian kiên trì không dài, nhưng ta nhất định sẽ càng nỗ lực và
cố gắng hơn nữa, tuyệt đối sẽ không kéo chân sau của chủ tử, nhất là dạo gần
đây tiểu nhân còn đang nghiên cứu làm như thế nào để tự bạo."
"Ta cũng đã nghĩ kỹ, để giải quyết nỗi buồn và ưu sầu của chủ tử, cũng như
suy nghĩ và lo lắng cho chủ tử, sinh mệnh của ta cũng không đáng là gì, nếu như
gặp phải nguy hiểm trước mắt, cho dù tiểu nhân tự bạo cũng sẽ mở một con
đường bay thẳng tới Cổ Hoàng Chúa Tể vì chủ tử!"
Lão tổ Kim Cương Tông nói rất dõng dạc, không ngừng vỗ ngực, mà cái
bóng bên dưới nghe những câu này xong cũng không hề run rẩy nữa, mà trở nên
ngây người.
Hứa Thanh nghe xong liền dùng ánh mắt vô cùng thâm ý nhìn lão tổ Kim
Cương Tông, sau đó hơi gật nhẹ đầu.
"Ta đã biết."
Nói xong Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, mệnh hỏa trong cơ thể dưới một ý
niệm của hắn, từ trạng thái thiêu đốt lập tức dập tắt.
Theo mệnh hỏa dập tắt thì cả người Hứa Thanh thoáng cái liền ảm đạm
xuống, khôi phục lại trạng thái bình thường.
Lúc này uy áp kinh khủng trên người của hắn cũng đã tiêu tán đi.
Cùng lúc đó, cái loại cảm giác từ trong trạng thái mạnh mẽ quay trở về hiện
tại khiến cho toàn thân hắn trong nháy mắt có một loại cảm xúc rất không thoải
mái, thậm chí trong lòng hắn lập tức có một cỗ kích động muốn tiếp tục mở ra
Huyền Diệu Thái.
Nhưng cơn kích động này đã bị hắn trấn áp xuống dưới.
Trên thực tế thì không chỉ Hứa Thanh cảm thấy như thế, đối với bất luận tu
sĩ Trúc Cơ nào mà nói, cảm giác trước và sau khi mở ra Huyền Diệu Thái, cảm
giác khi từ trạng thái huyền diệu và mạnh mẽ kinh người này trở lại nguyên
bản, đều khiến cho trong lòng mọi người dấy lên gợn sóng.
Huyền Diệu Thái là trạng thái bộc phát siêu cấp của tu sĩ Trúc Cơ, trong lúc
bộc phát thì pháp lực và linh hải, bao gồm cả pháp thân cùng với tất cả mọi thứ
của bản thân đều sẽ được tăng lên một cách vượt trội.
Những dĩ nhiên dạng tăng lên vượt trội này sẽ khiến cho bọn họ tiêu hao cực
kỳ to lớn.
Điều này khiến cho tu sĩ Trúc Cơ phải học được cách kiềm chế, cùng với
thời gian mở ra sử dụng Huyền Diệu Thái của bản thân một cách hợp lý.
Đơn giản như thế này, tu sĩ có một đoàn mệnh hỏa có thể dùng Huyền Diệu
Thái hơn nửa canh giờ.
Thời gian này đã là cực hạn, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, không thì sẽ không có
ai cố ý đi thách thức điểm cực hạn của bản thân ở trên mệnh hỏa cả.
Bởi vì một khi đoàn mệnh hỏa này dập tắt trong lúc tiêu hao tới mức còn
thấp nhất, vậy thì pháp khiếu của bản thân sẽ bởi vì tiêu hao mà khô kiệt, hóa
thành khô khiếu.
Khô khiếu thì coi như đã là phế khiếu, hầu như không thể nghịch chuyển.
Hứa Thanh lặng lẽ cảm thụ một phen, sau khi để cho bản thân thích ứng lại
với trạng thái bình thường, hắn liền bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm lần này của
mình.
Lần này có bốn tên Trúc Cơ Hải Thi Tộc chết trên tay hắn, để cho Hứa
Thanh tiếc nuối nhất chính là tên Trúc Cơ 6 mắt đã mở mệnh hỏa truyền tống
đến kia, lúc gã chống cự một kích của hắn đã sử dụng bốn cái pháp khí.
Khi đó Hứa Thanh vừa mới mở ra Huyền Diệu Thái lần đầu, lại còn là trạng
thái của mệnh đăng, cho nên trong khoảng thời gian ngắn không cách nào nắm
giữ chuẩn xác được lực lượng kinh khủng trong cơ thể, chỉ có thể dùng một
kích toàn lực.
Mặc dù một hơi đập đối phương nát bấy, nhưng bốn cái pháp khí kia cũng
lập tức tan nát theo.
"Mất…tự hủy ít nhất hơn 100 vạn linh thạch..." Hứa Thanh nghĩ tới đây
liền thở dài, lấy ra mấy cái túi trữ vật đã thu được, sau khi kiểm tra đồ vật trong
đó thì trong lòng của hắn mới khá hơn một chút.
Túi trữ vật của mấy tên tu sĩ Hải Thi Tộc lần này khá hơn rất nhiều so với
những túi trữ vật lần trước hắn lấy được, linh thạch bên trong không sai biệt lắm
có khoảng 30 vạn, chỉ hơi đáng tiếc là chỉ có một cái pháp khí.
Chính là cây quạt của tên thư sinh áo đen.
Cây quạt này cũng có thể gia trì thêm tốc độ, Hứa Thanh ném tới cho lão tổ
Kim Cương Tông ở một bên, rõ ràng lão đang rất thèm muốn nhưng lại đang cố
nén kích động.
Que sắt màu đen lập tức ô...ô...n...g một tiếng, trực tiếp đâm vào bên trong
cây quạt, vị trí đâm vào rất xảo trá, không phải đâm vào mặt quạt mà là đâm
vào từ phía dưới xương quạt, cái này khiến cho cây quạt nhìn từ bề ngoài không
hề có dấu hiệu tàn phá rõ ràng.
Theo lão hấp thu, linh vận bên trong cây quạt nhanh chóng tiêu tán rồi cuối
cùng biến thành ảm đạm, lúc này lão tổ Kim Cương Tông mới vừa lòng thoả ý
rút que sắt màu đen ra, tiếp đó thổi một ngụm khí về phía cây quạt.
Ngụm khí này rất kỳ dị, sau khi rơi vào trên cây quạt thì vẻ ảm đạm của cái
pháp khí cây quạt này lập tức biến mất, từ bên trên lại tràn ra ánh sáng của pháp
khí, thoạt nhìn hình như không có khác gì so với lúc trước.
"Chỉ là rất dễ dàng bị vỡ...." Lão tổ Kim Cương Tông thấp giọng nói, nói
xong lão mở to mắt làm ra một bộ biểu cảm có chút xin lỗi, hình như muốn
dùng cái này để tỏ ra mình không phải là loại người nham hiểm.
Thần sắc Hứa Thanh như thường, hắn thu hồi cây quạt mà không thèm quan
tâm tới biểu cảm và lời nói của lão tổ Kim Cương tông, giờ phút này hai luồng
linh hồn của Hải Thi Tộc trong cơ thể hắn đồng thời bộc phát, đạo pháp khiếu
thứ 31 lập tức thứ được mở ra.
"Cần rất nhiều hồn....." Hứa Thanh nhận thấy sau khi pháp khiếu trong cơ
thể mở ra đến đạo thứ 30, hồn lực cần thiết để khai khiếu lại càng thêm dồi dào,
Trúc Cơ bình thường đã không cách nào khiến cho hắn mở ra được một đạo
pháp khiếu nữa, chỉ có linh hồn của Trúc Cơ đã mở ra mệnh hỏa mới có thể.
Cho nên sau khi đạo pháp khiếu thứ 31 được mở ra, hồn lực trong cơ thể đã
không còn dư lực để mở thêm pháp khiếu 32 nữa.
Theo pháp lực trong cơ thể tăng trưởng, thân thể Hứa Thanh xông lên về
phía trước, lao thẳng đến cửa ra của thế giới dưới đáy biển.
Rất nhanh liền tới gần nhưng tốc độ của Hứa Thanh không hề giảm, ngay
khi tới liền bỗng nhiên lao ra.
Chương 367: Cái bó