dẫn theo Hứa Thanh cùng đội trưởng rời khỏi Tiên Thuật điện, mà theo bọn họ
rời khỏi, dưới dị chất tràn ngập, nơi đây lại lần nữa mọc ra máu thịt.
Trong chớp mắt, gương mặt máu thịt đau khổ vặn vẹo đã từng tiêu tán lại
khôi phục lại, đứng sừng sững ở trong đó, mở cái miệng rộng, giống như đang
phát ra tiếng kêu rên im lặng.
Nhìn qua gương mặt máu thịt, Thất gia ngẩng đầu nhìn về bầu trời đen
nhánh giống như trong gương hình thành trước mặt, sau một lúc lâu chậm rãi
mở miệng.
"Lúc này có lẽ cách thời điểm Hồng Nguyệt thức tỉnh không xa, đoán chừng
hai người các ngươi cũng sẽ không ngoan ngoãn quay về nơi trú đóng của đại
quân, cũng được, Tiên Cấm còn có rất nhiều tạo hóa kỳ dị, chính các ngươi cẩn
thận một chút, đừng quá gấp hay quá tham."
"Vi sư phải rời đi, làm một chút bố trí."
"Chuyện này, sau khi các ngươi nói cùng ta lần trước, ta đã bí mật đã điều
tra một chút, kết hợp phân tích, trong lòng đại khái đã có phán đoán và suy
đoán."
Hứa Thanh và đội trưởng nghe vậy, lập tức ngưng thần lắng nghe.
Nhất là Hứa Thanh, hắn rất muốn biết được nội tình về việc mở ra Tiên
Cấm, hắn thật sự không thể giải thích vì sao lại mở Tiên Cấm ra vào thời điểm
này, lại đưa Thần Linh ngủ say cho Hồng Nguyệt thôn phệ, dụng ý của việc này
ở đâu.
Hồng Nguyệt là Thần Linh của Hắc Thiên tộc, bây giờ Hắc Thiên tộc đang
giao chiến cùng nhân tộc, ở thời điểm này lại thực hiện hành vi tế tự cho Hồng
Nguyệt, cho Hứa Thanh cảm giác trực quan như là muốn nịnh nọt Hồng
Nguyệt.
Làm như vậy có ý nghĩa gì?
Nhưng do vấn đề nhận thức, hắn rất khó nhìn xuyên qua bản chất, trước mắt
vẫn luôn có một lớp sương mù, che lấp hết thảy.
"Sư tôn suy đoán là?" Hứa Thanh hỏi một câu.
Thất gia ngưng mắt nhìn phương hướng hạch tâm của quần thể cung điện xa
xa, trong mắt mang theo thâm ý, trầm thấp mở miệng.
"Việc này, hẳn không phải là hành vi cá nhân của vị Thất hoàng tử kia. Tuy
người này là hoàng tử, bên cạnh có vô số cường giả và nắm giữ đại quân, nhìn
như phong quang, nhưng trên thực tế Nhân Hoàng vẫn tại vị, vả lại còn đang
tráng niên, lời đồn thủ đoạn sấm sét, lòng có chí lớn, cho dù những thứ này đều
là lời đồn, nhưng không có lửa thì không có khói, ít nhất nhân tộc trước mắt xa
xa không tới thời điểm đoạt đích."
Ánh mắt Thất gia càng lúc càng thâm sâu.
"Nhưng vị Thất hoàng tử này cũng là tâm tính tàn nhẫn quả quyết, mà
không quản gã làm như thế nào, kết quả cuối cùng gã đã thành công đạt tin
chiến thắng, hóa giải tình trạng bị Hắc Thiên tộc vây khốn của Hoàng Đô, cũng
dũng động bọn đạo chích bát phương, khiến cho thế cục bên Hoàng Đô có chỗ
hòa hoãn."
"Kết quả này, đối với Nhân Hoàng mà nói, chính là có lợi đối với nhân tộc,
dù là trong đó cũng có chỗ hi sinh, vả lại ẩn chứa rất nhiều manh mối, nhưng
không trọng yếu, đại cục làm trọng!"
"Nhưng mà, hết thảy mọi việc đều cũng có điểm mấu chốt, như Tiên Cấm
nơi đây, việc có liên quan đến Thần Linh, tuyệt đối không có khả năng Thất
hoàng tử chỉ nói một câu liền có thể quyết định."
"Cho nên, Tiên Cấm mở ra …là lệnh của Nhân Hoàng, Thất hoàng tử chỉ là
đang thi hành mà thôi!"
"Sau khi có cái nhận thức này, thật ra như vậy có thể đẩy ra một chút sương
mù."
Giọng nói bình tĩnh của Thất gia vang vọng trong tai đội trưởng cùng Hứa
Thanh, đội trưởng hình như có chỗ hiểu ra, Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.
"Đứng trên vị trí Nhân Hoàng bao quát toàn cục, các ngươi sẽ phát hiện việc
Nhân Hoàng muốn làm nhất bây giờ, nhất định có liên quan cùng chiến tranh,
vô luận là kết thúc chiến tranh, hay là thu được thắng lợi chiến tranh, tất cả mọi
thứ đều xoay chung quanh chiến tranh."
"Như vậy làm thế nào, có thể kết thúc hoặc là giành được thắng lợi chiến
tranh?"
Trong mắt Thất gia lộ ra ánh sáng âm u, tựa như ẩn chứa vạn cổ.
"Đó chính là, khiến nhân tộc chúng ta có Vực Bảo chiến tranh uy hiếp bát
phương!"
Giọng của Thất gia chém đinh chặt sắt.
"Nhưng chỉ là như vậy thì còn xa xa chưa đủ, phía sau Hắc Thiên tộc chính
là Thần Linh Hồng Nguyệt, nếu toàn bộ Đại Tế Ti của Hắc Thiên tộc câu thông
hô hoán, tế tự sinh mệnh để triển khai Thần Thuật, Hồng Nguyệt có xác suất
phủ xuống hình chiếu."
"Cho nên nghĩ biện pháp để có Vực Bảo chiến tranh rồi uy hiếp bát phương
chỉ là việc thứ nhất, về phần việc thứ hai, chính là nghĩ biện pháp để cho Hồng
Nguyệt không cách nào phủ xuống."
"Như vậy, làm sao có thể để cho Hồng Nguyệt không thể phủ xuống?"
"Nhân tộc không cách nào điều khiển Hồng Nguyệt, cũng không thể giao
vận mệnh bộ tộc cho một trận giao dịch bị động cùng Hồng Nguyệt, cho nên
nếu không tồn tại giao dịch, như vậy phải làm gì, mới có thể khiến cho Hồng
Nguyệt không đến, hoặc là trì hoãn khiến cho đến chậm?"
Thất gia nhìn Hứa Thanh cùng đội trưởng.
"Để cho Hồng Nguyệt bởi vì ngoài ý muốn không thể đến, ví dụ như ngủ
say?" Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.
Đội trưởng bên cạnh cũng đồng thời truyền ra lời nói.
"Mỗi lần ta ăn quá no, sẽ theo bản năng ngủ say hấp thu..."
Hai người nói xong, ánh mắt đồng thời trợn to, trong đầu tựa như có thiên
lôi nổ vang, riêng phần mình hít vào một hơi thật sâu.
Thất gia nở nụ cười, trong mắt lộ ra sự cơ trí.
"Đây chỉ là một trong những bằng chứng, vẫn không thể xác định chính là
như vậy, cho nên phải tiếp tục phân tích việc này từ góc độ khác."
"Nói thí dụ như trong lúc Nhân Hoàng đang suy tư đáp án, trong lúc chiến
cuộc vừa mới có chỗ hòa hoãn, lại mở ra Tiên Cấm, còn chủ động trợ giúp
Hồng Nguyệt ký sinh trên người Trương Ti Vận thức tỉnh."
"Đối với việc này, trước kia các ngươi chỉ thấy toàn là sương mù, ngón tay
Thần Linh bởi vì nguyên nhân bản thân cùng nhận thức, cho nên nhận định là
bản thể sắp bị cắn nuốt, thật ra những lời đó của nó, đã nói ra đáp án rồi."
"Hứa Thanh, dẫu sao ngươi vẫn còn nhỏ, dù tâm tư kín đáo nhưng vẫn có
chỗ sơ sẩy."
Thất gia nhìn về phía Hứa Thanh, lời nói thành khẩn.
Hứa Thanh nghe đến đó, trong đầu dâng lên rất nhiều suy nghĩ, cẩn thận nhớ
lại lời nói của ngón tay Thần Linh lúc trước, bỗng nhiên mở miệng.
"Sư tôn, ý của ngài là, tại sao ngón tay Thần Linh lại gần như chắc chắn
rằng Hồng Nguyệt sẽ cắn nuốt bản thể của nó?”