Mà tu vi của Khổng Tường Long cũng đã sớm đột phá, làm thiên kiêu số
một quận Phong Hải trước kia, tu vi của chính hắn đã đến trình độ Nguyên Anh
đại viên mãn, nửa bước Dưỡng Đạo.
Loại tốc độ tu hành này đã gần với Hứa Thanh, bởi vậy có thể thấy được sự
phấn đấu và cố gắng của hắn mấy năm này, lại nhất định còn có cơ duyên khác.
Giờ phút này hắn đứng trước đám người, nhìn Hứa Thanh, trong mắt xuất
hiện dao động, cất bước đi hướng về Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng tiến lên, dưới ánh nhìn chăm chú của vạn người, trong âm
thanh nghênh đón và kích động của quận Phong Hải, Hứa Thanh và Khổng
Tường Long dùng sức ôm nhau.
Ngay sau đó, Khổng Tường Long lui lại ba bước, quỳ một chân trên đất,
hành lễ chấp kiếm, trầm giọng mở miệng.
“Bái kiến Quận thủ!”
Âm thanh của hắn vang vọng, đại quân hơn vạn người phía sau cùng quỳ
lạy, truyền ra lời nói đồng nhất, âm thanh hùng vĩ.
Hứa Thanh thở sâu, nhìn qua những người này, nhẹ gật đầu.
“Hoan nghênh, về nhà!”
Tiếng hoan hô dâng lên ngập trời.
Giờ khắc này, từ trên xuống dưới quận Phong Hải, vạn chúng một lòng.
Mà vào ngày thứ bảy Khổng Tường Long trở về, Hứa Thanh nhận được tin
tức Trương Tam sai người đưa tới, đại dực của hắn đã hoàn thành.
Xây dựng đại dực không phải một mình Trương Tam có thể làm được, cho
nên khoảng thời gian trước hắn rời đi, đi Thất Huyết Đồng, càng dẫn theo người
của Thất Huyết Đồng lên hòn đảo của tộc Hải Thi.
Mượn sự trợ giúp của pháp bảo cấm kỵ Thất Huyết Đồng, chế tạo đại dực vì
Hứa Thanh ở nơi đó.
Dù trong lúc đó bởi vì kế sách của Tổng minh, bởi vì dị tộc Cấm hải xuất
hiện, có một vài khó khăn trắc trở, nhưng nói về tổng thể thì việc xây dựng coi
như thuận lợi.
Bây giờ, cuối cùng cũng chế tạo xong, chỉ kém Hứa Thanh tiến về đó, thả
xuống động lực nguyên.
Sau khi nghe được tin tức này, lòng Hứa Thanh cũng dâng lên sự chờ mong.
Đối với pháp chu vẫn đi theo mình từ khi bắt đầu tu hành, Hứa Thanh có
tình cảm rất sâu, dù sao trước kia, hắn mỗi ngày đều ở trong pháp chu, pháp chu
cũng giúp hắn lần lượt hóa giải nguy cơ.
Thế là Hứa Thanh lập tức rời khỏi quận đô, ngồi trên cổ đại điểu Thanh
Cầm, xé gió mà đi về phương hướng tộc Hải Thi.
Đối với việc có thể cùng ra ngoài với Hứa Thanh lần nữa, Thanh Cầm rất
vui vẻ, suốt một đường âm thanh cạc cạc không ngừng, giống như đang tán gẫu.
Hứa Thanh cũng mang tâm tình vui vẻ, khi thì mở miệng cười, trò chuyện
vui vẻ với nhau. Ngẫu nhiên Thanh Cầm sẽ còn tràn ra ánh sáng khắp toàn thân,
mỗi lần lúc này, Hứa Thanh cũng sẽ phối hợp phát ra ánh sáng bảy màu.
Thanh Cầm càng vui vẻ hơn.
Trong thời gian một ngày, bọn họ vượt qua vùng đất quận Phong Hải, lúc đi
ngang qua Quỷ Đế sơn, Hứa Thanh ngóng nhìn từ trên trời, nhìn xem ngọn núi
mênh mông kia, trong lòng có cảm giác.
Hắn biết Tam sư huynh tu luyện ở đây, chẳng qua hiện nay đơn giản nhìn
lại, cũng không nhìn thấy được.
Mà hôm nay, hắn đã không phải là hắn lúc trước, cho nên hắn biết rõ Uẩn
Thần vai gánh hai tòa đại thế giới mạnh mẽ đến thế nào.
Thế tử cũng chỉ có một tòa đại thế giới, chỉ có công chúa Minh Mai và Cửu
gia gia mới là hai tòa.
Mà Quỷ Đế hiển nhiên là hạng người thiện chiến giống như Cửu gia gia.
Loại Uẩn Thần tầng hai thiện chiến này, sức chiến đấu mạnh, đương nhiên
lại càng kinh khủng.
“Hắn không phải có hai tòa đại thế giới!” Trong lúc Hứa Thanh ngóng nhìn,
bên tai truyền đến âm thanh lạnh buốt của lão Cửu.
“Trên người hắn, còn sót lại vết tích của ba tòa đại thế giới khác, đáng tiếc
đã bị hủy từ căn nguyên, mà thời kỳ hắn toàn thịnh, là đại năng Uẩn Thần ngũ
giới!”
“Người này không phải tu sĩ ở thời đại của ta, chắc là hậu thế, nhưng kinh
diễm tuyệt luân.”
Trong âm thanh lạnh giá của Lão Cửu, cũng nhiều thêm một chút cảm thán,
hắn tiếp tục mở miệng.
“Người giết hắn, không phải Thần linh, mà là Chủ tể. Hứa Thanh, ngươi kế
thừa một bộ phận y bát của hắn, tương lai trong dị vực, có lẽ sẽ dẫn tới một chút
nhân quả.”
“Tuy nhiên, trước ngươi, hồn phách của hắn đã đi đầu thai kiếp khác, ngươi
nhớ lấy, chỉ cần hồn phách của hắn tử vong một cái, ngươi phải lập tức trở về
Tế Nguyệt.”
Hứa Thanh chấn động trong lòng, nhìn Quỷ Đế sơn, không nói gì.
Thanh Cầm không có bất cứ phát hiện nào về chuyện này, dẫn theo Hứa
Thanh rời khỏi Quỷ Đế sơn, đến Cấm hải, cho đến đi tới trên hòn đảo của tộc
Hải Thi.
Ở hòn đảo tộc Hải Thi trước kia, vật dễ nhận thấy nhất chính là những pho
tượng Thi tổ to lớn sừng sững trên hòn đảo kia. Những pho tượng này cao lớn
vô cùng, khí thế khoáng đạt, cung cấp động lực sung túc cho pháp bảo cấm kỵ
của Thất Huyết Đồng.
Ngoài ra, chính là cổ kính huyết sắc kinh người giữa không trung kia cùng
chín con mắt nhắm lại trên đó.
Mà bây giờ, hết thảy bị một vật càng bàng bạc hơn thay thế!
Đó là một viên cầu to lớn đến mức có thể gần bằng nửa hòn đảo!
Nó có màu tím, ánh hào quang rực rỡ, từ xa có thể nhìn thấy màu sắc kinh
thiên động địa của nó, như là một mặt trời rơi xuống nhân gian, tỏa ra vô tận
ánh sáng, đồng thời còn có liệt diễm dày đặc, thiêu đốt ở xung quanh.
Nhiệt độ cao cùng gió lốc hòa hợp lại với nhau, đang khuếch tán ra bát
phương.
Hoặc có thể nói, đây… Chính là một mặt trời.
Bây giờ nó đã được xây dựng hoàn thành, trên bề mặt hòn đảo, có thể nhìn
thấy mấy chục vạn tu sĩ Thất Huyết Đồng, bọn họ đang đợi Hứa Thanh đến.
Thời khắc Hứa Thanh nhìn thấy mặt trời này, sửng sốt một chút, nét mặt trở
nên kỳ quái, cũng không ngoài dự liệu khi nhìn thấy bóng dáng Đội trưởng bên
cạnh Trương Tam ở phía xa.
Hai người đang nói gì đó, sau khi chú ý tới Hứa Thanh, Đội trưởng cười ha
ha một tiếng, sải bước đi tới chỗ Hứa Thanh.
“Tiểu A Thanh, thế nào, có hài lòng với đại dực này hay không!”
Đội trưởng ngạo nghễ mở miệng.
Ánh mắt Hứa Thanh đảo qua trên mặt trời màu tím khổng lồ, hắn cảm nhận
được mặt trời viễn cổ từng buộc trên người mình ở bên trong