có tu sĩ sinh sống xung quanh nơi này ở đây, nhất định có thể nhận ra con mắt
này rõ ràng là dị nhãn yêu nổi danh hung ác ở đây. Con yêu này sở trường về
độn pháp, tung tích khó lường, đồng thời càng có năng lực thiên phú nhằm vào
linh hồn, ngày thường cho dù tu sĩ Quy Hư gặp được nó, cũng phải nhíu mày.
Nhưng bây giờ nó lại thê thảm trong tay thanh niên kia như vậy, nó kêu rên
vài tiếng rồi bị thanh niên kia bóp nát.
“Khí tức hoang phế bẩn thỉu làm người ta buồn nôn, thật không thể tin được
nơi này là tổ nguyên của Thánh địa chúng ta, có lẽ tộc đàn sinh hoạt ở nơi như
thế này đều là đám bò sát bẩn thỉu, không khác súc vật là bao.”
Tâm trạng thanh niên dường như rất kém cỏi, hắn u ám mở miệng, nhưng
hắn vừa nói ra lời này, đã có một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ
sau lưng hắn.
“Phong đạo hữu nói hơi quá rồi, ngươi biết rõ nơi đây như vậy là bởi vì
nguyên nhân Thượng Hoang kia, năm đó các phương Thánh địa rời đi cũng là
hành động bất đắc dĩ, mà phần lớn tộc đàn nơi đây, đều có thể tìm được nguồn
huyết mạch tương thông ở Thánh địa.”
“Nhưng chúng ta trên trời, bọn họ dưới đất, vốn là cơ khổ, sinh tồn gian nan,
ngôn ngữ cao cao tại thượng của ngươi như vậy hơi quá đáng.”
Người nói chuyện là nữ tử bên phải phía sau thanh niên.
Dáng người nàng này uyển chuyển, hai cánh sau lưng có màu bạc, da thịt
trắng nõn không tì vết, giống như phấn ngọc, lộ ra vẻ sáng bóng màu hồng nhàn
nhạt.
Một bộ áo bào đen thêu chỉ vàng ở trên người nàng lại có một cảm giác
khác biệt, phối hợp với như tiên tư như họa như sương như khói của nàng, lại có
đôi lông mày mảnh, dài uyển chuyển như núi xa, đôi mắt trong suốt sáng tỏ.
Đôi mắt ấy giống như cắt nước, lưu chuyển ánh sáng bình tĩnh, khiến người ta
nhìn không khỏi sinh lòng yêu thương, đồng thời cũng không dám ngấp nghé.
Mà nàng vừa nói như vậy, thanh niên kia như muốn nói chút gì, nhưng hiển
nhiên hơi kiêng kị với vị đồng đội này, cuối cùng không mở miệng, chỉ ngẩng
đầu ngắm nhìn Tàn Diện cao cao tại thượng trên bầu trời, nhưng nữ tử ở phía
bên trái hắn giờ phút này lại cười khẽ một tiếng.
“Lời ấy của đạo hữu Minh Đông sai rồi, lúc trước dù Đại Đế và Hoàng giả
các tộc rời đi, nhưng tất cả người có tư chất đều làm bạn đi theo, những kẻ ở lại
chỉ là một vài tôi tớ tư chất bình thường hoặc là tội nhân mà thôi.”
“Mà tôi tớ chung quy chỉ là tôi tớ, có thể đời đời sinh sôi dưới khí tức của
Thần này xâm nhập vài vạn năm, ngược lại khá thú vị. Nếu ngươi cảm thấy
thương hại không bằng tìm một tôi tớ ở đây song tu, để lại thêm chút hậu duệ
cũng coi như làm hết tâm ý của Đông tiên tử ngươi.”
Nữ tử nói chuyện có dung nhan tú mỹ như phù dung, mái tóc dài đen nhánh
mềm mại như nước, đáng chú ý nhất chính là vòng eo tinh tế mềm mại của
nàng, đúng như một chùm cành liễu tinh tế nhẹ nhàng mà linh động.
Mà cặp đùi ngọc như ẩn như hiện dưới áo bào đen kia, lại thêm mấy phần
quyến rũ.
Nhưng lời nói của nàng lại tràn đầy mỉa mai.
Nữ tử tên Minh Đông kia nghe vậy, đôi đồng tử lạnh đi.
“Lan Dao, ngươi muốn chết sao?”
Một luồng dao động Uẩn Thần thình lình dâng lên từ trên người nàng, mà
trong mắt nữ tử tên Lan Dao kia cũng tràn ra sát ý, bùng nổ tu vi, lại cũng là
Uẩn Thần!
Thế nhưng điểm kỳ dị là song phương đều nhìn như nhất giới lại không
giống nhất giới, phảng phất đã từng bị phong ấn.
Mắt thấy hai nữ tử chĩa mũi nhọn vào nhau, thanh niên kia nhíu mày, nhìn
về phía Minh Đông lạnh giọng mở miệng.
“Đạo hữu Minh Đông, lần giáng lâm này chính là hành động liên hợp của
nhiều Thánh địa, các ngươi tới đây phải chấp hành mệnh lệnh của Thánh Chủ,
cùng người của các Thánh địa giáng lâm tại mỗi khu vực khác nhau, bố trí tiết
điểm tiếp dẫn, ngươi gây sự như vậy không phải là có dị tâm gì đấy chứ!”
“Chớ nên trách Phong mỗ không cảnh cáo ngươi trước, nếu trên con đường
sau đó ngươi lại có hành động như vậy, chưa biết chừng ta và đạo hữu Lan Dao
phải bắt giữ ngươi.”
Lời vừa dứt, âm hàn lan tràn xung quanh lại hóa thành từng lá cờ nhỏ hư ảo,
dẫn động thiên địa biến sắc, nghiễm nhiên là dấu hiệu thần thông cấm chế hình
thành, mà Lan Dao kia cười cười, nâng tay tóm vào hư không, bờ cát bảy màu
lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây, hóa thành vòng xoáy xoay quanh bầu trời.
Khí thế như hồng, tác động đến vạn trượng như có thể trút xuống bất cứ lúc
nào.
Minh Đông mắt thấy mình bị hai người khóa chặt như vậy, híp mắt lại thản
nhiên mở miệng.
“Nếu đạo khác biệt thì mỗi bên tự chấp hành mệnh lệnh của Thánh Chủ đi,
phần của ta, ta tự đi hoàn thành.”
Nói rồi, thân thể Minh Đông mờ đây, giây lát sau xuất hiện tại nơi xa, sau đó
lập lòe biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn phương hướng Minh Đông rời đi, thanh niên họ Phong và Lan Dao kia
nhìn nhau.
“Nàng cũng khá thức thời chủ động rời đi, cũng bớt một phen công phu cho
ta, nếu không phải với tính cách của nàng nhất định sẽ gây trở ngại nhiều hơn
cho chuyện kế tiếp của ta.” Thanh niên họ Phong cười lạnh.
“Phong đạo hữu, ta đã phối hợp với ngươi ép đi Minh Đông, nếu chuyện
ngươi nói với ta trước khi đến là giả, tiểu nữ tử không làm đâu!”
Lan Dao cười ngọt ngào với thanh niên họ Phong.
Nhưng trong mắt nàng lại tràn đầy lạnh lùng.
“Ngươi có thể yên tâm, nếu không phải biết được bí ẩn này trên sách cổ của
Bộ gia, ta cũng sẽ không chủ động gia nhập nhiệm vụ của Thánh Chủ lần này,
dù sao nơi này là có Thần linh.”
Thanh niên họ Phong ngẩng đầu, một lần nữa nhìn về phía Tàn Diện, rồi lại
nhìn nữ tử trước mặt.
“Huống hồ ta cũng cho ngươi xem chứng cứ rồi, mặt khác với địa vị của đạo
lữ ngươi tại Thánh địa tộc ta, sao ta dám lừa gạt ngươi được.”