mang theo khí phách, còn có sáu trảo lộ ra, tràn đầy tôn quý, khiến người ta tiếp
xúc là thấy kinh tâm, chấn động tâm thần.
Trên cánh buồm được giương lên thật cao bị người viết hai chữ to.
"Kế Thương!"
Hai chữ này, người ngoài không hiểu ý nghĩa của nó, chỉ có thể cảm nhận
được sự uy vũ và bá đạo của hai chữ này, mà trên thực tế, đây là thuyền Thế tử
đưa cho Hứa Thanh, buồm là tự mình viết, tự viết tên của hắn lên trên cánh
buồm.
Lúc này trong nháy mắt nó xuất hiện, thiên địa nổ tung, sấm sét cuồng bạo.
Quân sĩ Thất hoàng tử giữa không trung đều biến sắc mắc, trung niên trên
voi trắng cũng là lập tức buông xuống sách cổ trong tay, thần sắc kinh nghi.
Mà Lăng Vân lão tổ ở phía trước nhất, trong lòng cũng cả kinh.
Nhưng không đợi hắn có phản ứng gì, con thuyền lớn xuất hiện ở vòng xoáy
đã lấy khí thế kinh thiên hách địa mãnh liệt xông về phía Lăng Vân lão tổ từ
màn trời.
Không cách nào để né tránh, không thể ngăn cản được!
Sau khi con thuyền này được Thế tử chế tạo thì vị cách kinh người, tốc độ
càng là vượt qua tưởng tượng, hơn nữa lại xuất hiện đột nhiên, mà tất cả chuyện
này nói ra thì rất dài dòng, nhưng trên thực tế đều chỉ xảy ra trong chớp mắt mà
thôi.
Cho nên trong chớp mắt, con thuyền lớn khí thế hung hăng lại giống như có
thể thôn thiên diệt địa như một con rồng chân chính, mang theo sự tức giận,
mang theo hung thần lao thẳng đến Lăng Vân lão tổ từ phía chân trời.
Nơi nó đi qua, hư vô sụp xuống, uy áp cuồng bạo, một giây trước vẫn còn ở
cuối chân trời, một cái chớp mắt tiếp theo đã đi thẳng đến trước mặt Lăng Vân
lão tổ và đụng mạnh vào hắn.
Dù cho tu vi của Lăng Vân lão tổ là Quy Khư tầng một nhưng lúc này cũng
là tâm thần hoàn toàn thay đổi, cảm giác nguy cơ sinh tử kịch liệt dâng lên,
trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, ứng phó bằng toàn bộ sức lực, điên cuồng
triển khai tu vi của mình, khiến cho ngôi sao băng không trung biến ảo bên
ngoài, hình thành hơn một nghìn dấu đạo đối kháng với thuyền lớn.
Nhưng trong chớp mắt, vết đạo bốn phía Lăng Vân lão tổ ầm ầm vỡ vụn,
từng cái đồng thời tan vỡ, hư không bốn phía lõm xuống, sụp đổ trong phạm vi
lớn.
Tu vi của mấy kẻ phản chiến của quận Phong Hải phía sau hắn còn không
bằng hắn, lúc này căn bản không có chút sức chống cực nào, tên nào tên nấy
ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra đã mất hết cả hình lẫn thần
trong sự sụp đổ của hư vô ấy.
Trong nháy mắt, máu thịt thành sương, cuốn về phía sau.
Uy hiếp mạnh hơn cũng theo thuyền lớn tiến đến, bao phủ voi trắng cùng
với đại quân bốn phía.
Mà sắc mặt của Lăng Vân lão tổ thì trong nháy mắt tái nhợt, tiếp đó đỏ đậm,
gân xanh nổi lên trên trán, cuối cùng há miệng phun ra máu tươi, truyền ra một
tiếng thê lương, thân thể oành một tiếng bị đụng ngã lộn một vòng.
Trong lúc bay ngược thân thể hắn vỡ vụn, lồng ngực tan vỡ, máu tươi không
ngừng phun ra, tu vi càng trực tiếp tán loạn dưới cái đụng này, không cách nào
hội tụ lại một lần nữa.
Mà thân thể bị lực lượng của thuyền lớn dẫn dắt, mặc dù là lui ra phía sau
nhưng cũng khó mà giảm bớt lực được, tốc độ càng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nhưng tất cả còn chưa kết thúc, trong nháy mắt khi Lăng Vân lão tổ bị đụng
trọng thương, trên thuyền lớn nhanh chóng có một người lao ra, toàn thân người
này chớp lóe ánh xanh lam, rực rỡ thiên địa, như một ngôi sao băng màu lam
lao thẳng đến Lăng Vân lão tổ.
Càng có giọng nói ngạo nghễ phát ra từ miệng.
"Người chấp kiếm Trần Nhị Ngưu, có mặt!"
Trong giọng nói, ngôi sao băng màu lam đuổi theo Lăng Vân lão tổ, bên
trong mắt đội trưởng xuất hiện khuôn mặt, hai mắt của khuôn mặt lại xuất hiện
một khuôn mặt nữa, tầng tầng chồng lên nhau, toàn thân càng là xuất hiện lượng
lớn xúc tu màu lam cực nhỏ, hội tụ bên trên tay phải, đánh một kích thật mạnh.
Trong nổ vang, Lăng Vân lão tổ phun ra máu tươi lần nữa, muốn giãy dụa,
muốn phản kích, nhưng chớp mắt một cái thân hình thứ hai đã bay ra khỏi
thuyền lớn. Thân hình ấy ngay từ đầu vẫn có kích cỡ như một người bình
thường, thế nhưng tại chớp mắt tiếp theo đã máu thịt xé rách, thành một người
khổng lồ bát ngát.
Chính là tầng thứ nhất trạng thái thần linh của Hứa Thanh!
Quỷ Đế làm thân thể, to lớn không gì sánh được, đầu đội đế quan, tôn quý
như Hoàng.
Kim quang chói mắt tản ra từ cơ thể này, hóa thành bảy màu ở bốn phía.
Lò lửa Thiên Đạo ở trái tim, nhảy lên liên tục, mỗi một lần đập thì giống
như thiên lôi, càng tóe ra ngọn lửa hừng hực thiêu đốt toàn thân, khiến cơ thể
này bùng lên ngọn lửa.
Một thanh trường thương màu đen quấn quanh đếm không hết tia chớp xuất
hiện ở bên cạnh Hứa Thanh, hắn nắm chặt nó, bước dài cuốn lên khí thế ngút
trời, ném thương về phía Lăng Vân lão tổ.
Vù một tiếng, trường thương màu đen ấy xuyên qua hư không, dễ như trở
bàn tay làm tan vỡ vạn vật, toái diệt tất cả, thế cuốn diệt tuyệt xuất hiện ở trước
mặt Lăng Vân lão tổ, xỏ xuyên qua từ vị trí nơi ngực.
Tiếng kêu càng thê lương thảm thiết truyền ra từ trong miệng Lăng Vân lão
tổ, bộ ngực hắn xuất hiện một lỗ thủng to lớn, đạo ngân tản ra ngoài, từng cái
bốc cháy lên.
Không cách nào hình dung thống khổ lan tràn toàn thân, hắn đôi lại đỏ đậm,
nguy cơ sinh tử cảm giác mãnh liệt hơn, não hải trống rỗng, chỉ còn lại có liều
mạng, mới vừa muốn liều lĩnh hội tụ bị va nát tu vi, có thể đội trưởng nơi đó
làm sao có thể cho hắn cơ hội.
Gần như cùng lúc với trường thương xuyên qua, thân hình của đội trưởng
lần nữa gần sát, thiên cẩu biến ảo, lam quang chớp lóe, nuốt mạnh một cái.
Toàn thân Lăng Vân lão tổ run rẩy kịch liệt, thân thể nhanh chóng hóa thành
tượng băng, lượng lớn sinh cơ bị hút ra không cách nào khống chế được, dung
nhập sang bên đội trưởng, tất cả mọi chuyện làm cho Lăng Vân lão tổ phát
cuồng.
Nhưng cũng không có tác dụng gì, thân hình của Hứa Thanh đã gần sát, một
quyền với tất cả sức lực rơi lên trên băng điêu.