chết, bởi vì căn cứ nghiên cứu trước kia của hắn, nếu pho tượng tan nát, khả
năng cao sẽ xuất hiện biến cố khác càng lớn hơn.
Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy nếu mình lên tiếng như vậy, thì không phải là tự
hạ khí thế đại sư huynh của mình sao.
Khí thế càng quan trọng hơn chuyện sống chết đấy.
Thế là mặt mũi hắn mau chóng chuyển thành tràn đầy vui mừng.
“Tiểu sư đệ, ta tới giúp ngươi.” Nói rồi, hắn cũng cùng xông ra, đồng loạt ra
tay với Hứa Thanh, trấn áp pho tượng.
Cứ như thế, vòng đi vòng lại, pho tượng kia tiếp tục sụp đổ, cho đến một lát
sau, đao Thiên đạo lại xuất hiện bên ngoài màn sáng, nhưng lúc này đây, lại
khác với lúc trước.
Thiên đạo hóa thân đao, thần trớ Độc Cấm làm lưỡi đao, Triêu Hà quang
hình thành ánh đao!
Quỷ Đế sơn hóa đài chém, khí vận Đinh 132 thành rãnh đao!
Kim Ô làm liên kết, Tử Nguyệt làm ấn!
Lấy thời gian dung nạp, lấy mệnh đăng Nhật Quỹ thúc đẩy!
Trảm Thần đài!
Áp đao rơi xuống, tay pho tượng bị tổn hại không ngừng đến nỗi chỉ còn lại
một cái đầu, thân thể nó chấn động kịch liệt bên ngoài màn sáng, cái đầu rơi
xuống, thân thể chia năm xẻ bảy, sụp đổ tại chỗ.
Trong chớp mắt nó vỡ vụn, từng sợi ánh trăng tràn ra từ trong thân thể vỡ
vụn của nó.
Hứa Thanh thở hơi dồn dập, thần tàng thứ ba mở rộng trong thân thể, hóa
thành lực tiếp dẫn. Trong chốc lát, những ánh trăng kia bay thẳng đến Hứa
Thanh, dung nhập vào trong thần tàng. Bên trong thần tàng đen nhánh, tựa như
được thắp lên một cái đèn!
Cùng lúc đó, trên hành tinh đặc thù này, ở mặt lưng cách chỗ Đế Lăng cực
kỳ xa xôi, có một bóng dáng đang mở ra một nghi thức quỷ dị lại thần bí.
Nghi thức này lấy mặt trời làm nguồn, lấy mặt trăng làm lực, lấy ngôi sao
làm dây nối, hình thành một đồ đằng tam giác to lớn trên mặt đất.
Bốn phía đồ đằng có gió lớn rít gào, chính giữa đồ đằng, có một người đang
khoanh chân.
Người này mặc quần áo to rộng, nhìn như áo bào của nam, nhưng thân thể
áo bào kề sát trong gió lại lồi lõm hấp dẫn, uyển chuyển vô cùng.
Hình dáng nàng càng tuyệt luân, da thịt như thổi qua đã rách, trắng nõn hơn
cả tuyết, duy chỉ có nét mặt lãnh diễm, ẩn chứa sát khí.
Đó chính là Viêm Huyền Tử.
Giờ phút này nghi thức xung quanh lấp lánh, hình thành một vệt sáng, cũng
không xông lên trời, mà là xuống đất, xuyên qua cả hành tinh, kết nối với Đế
Lăng ở một chỗ khác trên hành tinh này.
Trong chớp mắt, bóng dáng Viêm Huyền Tử đã biến mất không thấy gì nữa.
Thần vực, Đế Tinh, bên ngoài Đế Lăng.
Kịch biến đột nhiên xảy ra.
Trong nháy mắt pho tượng bị Trảm Thần đài của Hứa Thanh đánh đến sụp
đổ, tất cả pho tượng nơi đây đều rung động trong khoảnh khắc này, cặp mắt của
chúng nó cùng mở ra, lộ ra tia sắc nhọn đen nhánh, đồng thời thân thể chúng
cũng lập tức chuyển biến từ trạng thái hóa đá.
Toàn bộ sống dậy.
Khí tức kinh khủng phóng lên tận trời, khuấy động phong vân, hình thành
một vòng xoáy khổng lồ, lấy núi Đế Lăng làm trung tâm, ầm ầm chuyển động
về bát phương.
Trong đó, tia sét màu đen bay lượn như có Thần linh đang vẽ tranh, phác
hoạ ra sát phạt thiên địa.
Cùng lúc đó, bên ngoài hành tinh Đế Lăng, những cây khô mặt người kia
mọc ra trên mạng nhện kia, trong một chớp mắt này bị kích thích đến lay động
kịch liệt.
Hết thảy mặt người cùng mở ra đôi mắt màu đỏ, miệng phát ra âm thanh bén
nhọn.
Giọng nói này xuyên kim liệt thạch, ẩn chứa lực lượng kinh người, càng ẩn
chứa vô tận oán khí, giống như cánh cửa Hoàng Tuyền mở khải, âm thanh U
Minh rơi vào nhân gian, quỷ thần đều rít gào.
Mà vô số giọng nói hội tụ vào với nhau, khiến cho thiên địa biến sắc, phong
vân cuốn ngược, ngay cả gió lốc xung quanh đều ngừng lại vào thời khắc này.
Vòng xoáy trên bầu trời càng xé rách trong âm thanh này, phảng phất có
một con mắt thật lớn đang mở ra trên bầu trời.
Hệt như hành tinh sống dậy, diệt sạch hết thảy!
Giờ phút này tâm thần hai người Hứa Thanh và Đội trưởng đều kinh hãi.
Bọn họ không nói một lời cấp tốc rút lui, nhưng cuối cùng vẫn bị lực lượng
sống lại cuồng bạo của cả hành tinh này tác động đến.
Hình thái thần linh của Hứa Thanh chớp mắt sụp đổ, hết thảy phòng hộ đều
lập tức vỡ vụn, ngũ tạng lục phủ đều đang quay cuồng.
Đội trưởng cũng là như vậy, thân thể gần như sắp sụp đổ trong khí tức
cuồng bạo đập vào mặt này.
Cảm giác tử vong trực tiếp giáng lâm trong lòng bọn họ, phảng phất một
chớp mắt tiếp theo sẽ bị xóa sạch, mà cũng may bọn họ cách lỗ hổng giữa vách
núi rất gần, cuối cùng trong khoảnh khắc kịch biến bùng nổ này, hai người bước
vào bên trong màn sáng, ngăn cách với bên ngoài.
Ngay khi tiến vào, Hứa Thanh phun ra một ngụm máu tươi lớn, toàn thân
cao thấp, thậm chí cả linh hồn đều truyền đến nỗi đau xé rách kịch liệt, hắn lập
tức khoanh chân ngồi xuống điều tức chữa thương.
Đội trưởng cũng không chống đỡ nổi, thân thể sụp đổ, hóa thành vô số con
sâu màu lam, rồi lại lần nữa hội tụ vào một chỗ, hình thành thân thể, sắc mặt
trắng bệch.
Hồi lâu sau, thương tích của hai người nhẹ hơn, bọn họ nhìn nhau một chút.
Đội trưởng tằng hắng một tiếng.
“Tiểu sư đệ, sức điên cuồng của ngươi vừa rồi rất có phong phạm của đại sư
huynh, nhưng mà... Lần sau khi lại làm như thế, có thể lên tiếng nhắc nhở sớm
hay không ….”
Đáy lòng Đội trưởng có hơi là lạ, dù hắn phán đoán pho tượng tan nát thì
khả năng cao sẽ xuất hiện biến cố lớn, nhưng dù sao vẫn chỉ là phán đoán, chính
hắn cũng không biết sẽ khiến hành tinh thức tỉnh, giáng lâm lực diệt tuyệt, suýt
nữa bị diệt.
Mặt khác, trong quá khứ đều là hắn tìm đường chết trước, rồi Hứa Thanh bị
mình liên lụy.
Nhưng lúc này đây, thì ngược lại.
Hứa Thanh nghe vậy kinh ngạc, nhìn Đội trưởng một chút.
“Đại sư huynh, trước kia ngươi cũng không nhắc gì mà.”
Đội trưởng cười ngượng ngùng.
“Không phải là đại sư huynh lo lắng ngươi sợ hãi sao.”
Hứa Thanh gật đầu.
“Ta cũng thế.”